Thứ Ba, 12 tháng 5, 2009

Như nỗi yêu tàn...

...còn ai muốn ngỏ thưa (nhại thơ ai đó)

Chẳng hiểu nữa, giờ ngại viết cái gì có sau - có trước, cái gì dịu êm, cái gì nồng nàn…

Ngại cả nghĩ.

Cất tiếng, thả lời, nhiều khi chỉ tổ “bắn súng vào mặt hồ đang yên tĩnh”.

Tào lao cho vui thì được.

Ngày cứ qua, ngày qua.

Chẳng có gì để níu giữ. Chẳng muốn có gì. Chỉ mong mỗi ngày có vài phút giây mình ngừng “trôi”, mình “dừng lại” "ngó" mình ở góc nào đó ít chán nhất, thơ trẻ nhất, và vui. Vui thiệt tình. Tình không một, không hai :)

10 nhận xét:

  1. hehhe, tâm trạng của những kẻ độc thân !

    Trả lờiXóa
  2. haha, thầy nhá, "tâm trạng của những kẻ độc thân" nhá

    Trả lờiXóa
  3. @ Yoko, Tieungoandong: Trò mình cười là đúng òy, bởi chúng mình vừa mới qua tuổi 13, đời còn thơ bé tung tăng chán, đâu có dám đua đòi ta - đây - độc - thân sớm thế, Đặc nhở! ;))

    Trả lờiXóa
  4. đúng òi, thầy mình thông minh gứm

    Trả lờiXóa
  5. Hông "thông minh gứm" thì trò đâu có thu nạp thầy! híhí

    Trả lờiXóa