Chủ Nhật, 13 tháng 9, 2009

Thô ráp, tinh tế và hoang dại

(không phải nhạc Ngọc Đại)

Thô ráp của yêu thương
Là những sợi râu cằm
Bố cạ lên má ta ngày nhỏ

Tinh tế như tình yêu
Cũng những sợi râu cằm
cho ta ước mình bé lại
khi trốn vào tránh mắt người thương…

Ơi hoang dại nào
cắm vào nỗi nhớ
tế vi

P/S: Này chúng anh, cứ để râu đi ;)

11 nhận xét:

  1. Nâu gợi ý cho chàng nào chưa ...có râu :))

    Trả lờiXóa
  2. bài thơ ni lãnh đủ cả ba: tinh tế, thô ráp và hoang dại :))

    Trả lờiXóa
  3. @ Yoko: Có chàng không có râu sao? Không "để" thôi, hihi
    @ Maika: Mới đủ cái "thô" à, từ từ chỉnh sửa ;)

    Trả lờiXóa
  4. mới cạo râu ngay hôm nay, thơ gì chẳng thời sự.

    Trả lờiXóa
  5. Cũng có chàng râu k mọc à :))

    Trả lờiXóa
  6. @ Yoko: Vậy thì ko phải "chàng" rồi!
    @ Ràm: Lần sau cạo nhớ báo trước! :D

    Trả lờiXóa
  7. Con gái mình và cả nhà mình, cứ nhắc mình mãi cái chuyện cạo râu. Râu mình dày và cứng quá!

    Trả lờiXóa
  8. Thế đủ thô ráp rồi còn gì, hi. Con gái huynh mấy tuổi rồi? Chắc không nghịch bằng em nâu hồi nhỏ

    Trả lờiXóa
  9. Sao phải cảnh báo ngay sau tít?

    Trả lờiXóa
  10. Thì "dại" cùng vần với "Đại", haha
    Nói chứ vì người ta nói nhạc NĐ (của bạn mình) thô ráp, tinh tế và hoang dại. Mình thì lại đang muốn nói về...râu :))

    Trả lờiXóa