Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

Đêm nằm nghe tóc rơi mềm

....Nghe tình tan chảy giữa thềm hoặc nghi

Tớ từng không nghĩ mình còn có thể viết, dù là đôi dòng, ở những "ngôi nhà" kiểu này – ngôi nhà dù có dùng bao nhiêu ổ khóa, tớ vẫn nhìn thấy mình, trên con đường đi ngược lại sự vắng mặt.

Mà tớ đã từng muốn tan biến biết bao…Thôi tin yêu, thôi hao mòn, thôi cả trống rỗng…

Có thể có một bông - hoa - không - bao -  giờ - buồn - chán không hở cậu?

Đêm qua chạm phải tóc mình trên gối, cứ ngỡ không phải của mình, thảng thốt hỏi mình biết gì về mình giữa thế gian rộng lớn và chật hẹp này, và hỏi cậu – có cuộc tình nào đủ dài rộng không, khi “sông 10 năm cũng hóa thành dâu bể”…

Có điều gì đó lẩn quẩn đến buồn, và may ra, sẽ cười sau chót.

Mà thôi, chúng mình hãy nhắc đến những mùi hương, những trang sách, sẽ mãi tôn vinh những khoảnh khắc một mình, những khoảnh khắc không nghĩ về những rộn ràng, không cả ý niệm về thanh thản, không lạc lõng, không mơ hồ - Những khoảnh khắc mình yêu mình…cậu nhỉ!

P/S: Entry này viết tặng Xanh lá – một hương nhài ở xa :)

3 nhận xét:

  1. Buổi sáng tới công sở và mở multiply, sau khi đã uống 1 tách cafe ấm. Hà Nội thật là lạnh, cậu ạ.

    Trả lờiXóa
  2. :) Sài Gòn thì bớt "ấm" hơn mọi khi. Giữ ấm nhé, my april lady!

    Trả lờiXóa
  3. nếu 1 ngày em thôi tin, thôi yêu, thôi nghĩ và thôi viết...

    Trả lờiXóa