Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009

Em trai

Chị vừa ăn bánh em nướng. Bỗng muốn  ghi lại đôi dòng để nhớ những gì chị nghĩ lúc này. Hình như chị chưa viết một entry nào riêng cho em cả.

 

Có lẽ vì chị biết, sẽ không bao giờ đủ - những gì chị muốn nói.

 

Như chị đã muốn chụp ảnh chiếc bánh em làm nhưng rồi lại thôi. Vị chocolate không thể tan….Và cái màu nâu ấy đẹp hơn hình ảnh có thể lưu giữ. Và làm sao mà chị miêu tả được – bằng hình - cảm xúc của chị lúc em lững thững ở sân cơ quan, tay cầm bánh…

 

Sẽ còn nhớ, đêm sinh nhật em dầm mưa đến ngồi với chị. Nhớ một chiếc đèn rước trăng. Một ngôi sao may mắn. Tiếng sóng và tiếng hát qua điện thoại. Nhiều mes sẻ chia...

 

Và sẽ không thể nào quên trong đời, một niềm vui em đã lặng lẽ mang đến. Mỗi lần nghĩ đến, chị không khỏi không thấy mình hạnh phúc. Điều em đã làm, người con trai nào từng hoặc sẽ nói yêu chị cũng không nghĩ đến được, nhóc à. Đó là một bí mật đẹp không cần câu hỏi, câu trả lời và cả lời cảm ơn.

 

Có đôi lần khi em chưa kịp trưởng thành - em đã dùng từ "bỏ rơi"? Nhưng em không biết, chị chưa và không bao giờ nghĩ đến việc không dõi theo em, mất dấu với em, dẫu chị không thích em chửi thề, dẫu chị thấy em "hư" mà không “la mắng” được.

 

Có những tình cảm không bao giờ mang đến cảm giác thiếu - vắng - người - mình - yêu (như tình yêu)... Chị yêu sự có mặt của em, nhóc à.

3 nhận xét:

  1. Em gái cũng được ăn ké miếng bánh nâu nâu của em trai chị, mà vui mà ... ngưỡng mộ:)
    Và ước có cậu em cùng "bày trò" làm bánh với mình:)

    Trả lờiXóa
  2. nghe kể mà yêu! (yêu cậu em trai)

    Trả lờiXóa