Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Rạn...

1. Việc nhiều nên xong muộn. Hoặc đi dự ... dạ đàm. Hoặc đi xem phim. Hoặc đi xem kịch. Rồi hẹn hò vì tình nghĩa ... Cả tuần rồi chỉ có một hai bữa cơm tối với gia đình. 0g đêm rửa bát, khẽ cỡ nào cũng nghe tiếng chén muỗng va vào nhau. Thấy mình như một cái chén rạn, ngày càng rộng những vết vỡ.

Sáng ra ngái ngủ không kịp nhìn kỹ mặt ba, không nhớ mẹ mặc đồ gì đi chợ. Tối về chỉ kịp thấy dáng ba còng ở góc bàn, nghe tiếng mẹ rên đau hai đầu gối. Thấy mình như chiếc tách cạn. Không chứa được điều gì.

May mà có Út luôn giữ bàn chân em ở nhà, lấy tay đau dọn rửa thay chị. Em cũng hiểu công việc cần phải "xem - nghe" của chị nên cũng không phàn nàn trách móc chi. Thương những tối về muộn, chỉ còn kịp giăng chiếc mùng cho em.

2. Đêm nay em mở Serenade, nhắc mình tắt máy dùm. Nhưng tiếng nhạc ủ ê này lại khiến mình muốn "trốn" vào mạng. Online nhiều khi là một cách "chạy trốn thực tại", một căn bệnh (nói đại - thời đại). Online, lại thấy mình như hạt bụi bị cuốn đi trong thế giới ảo trùng trùng những nỗi cô đơn lẫn những niềm vui bầy đàn.

Chỉ có điều, online, offline, đi, ở.....ở đâu cũng không trốn được mình, trốn được nỗi buồn cần quay lưng, dù đã quyết không chơi trò chơi mang tên nỗi buồn đó nữa...

3. Nhắc chữ "nỗi buồn", thương bạn mình muốn khóc. Bạn đang có một gia đình nhỏ. Nhưng gia đình - với không ít người - là cái kén chứa những nỗi cô đơn vô tận. Là cái tổ của những cãi vả tủn mủn và những nỗi lo triền miên cho con cái. Bạn có vẻ kiệt sức để bao dung và chăm sóc tiếp tục tình yêu trong bạn. Mình chỉ biết cầu mong bạn không bị dồn nén đến mức vỡ tung, làm đau thêm chiếc kén. Không phải đánh mất mình, nhưng "quên mình" đi - theo kiểu vô ngã, mỗi thành viên có thể giữ được hơi ấm cho ngôi nhà mà, phải không?

Buồn cuộc chat quan trọng của bạn mà mình cũng làm cho ngắt đoạn vì ban trưa quá bận. Lúc này đây ước ngồi bên bạn,  ôm vai bạn, nghe được tiếng bạn khóc. Sẽ không tìm cái khăn giấy nào cho chúng mình. Bởi khóc dường như là cách đơn giản nhất để giải thoát nỗi buồn, giữa những rối ren...

Người yêu ơi khóc đi, và tin là có ta bên cạnh, để cùng cảm ơn và chúc mừng đôi mắt ướt...

5 nhận xét:

  1. tại sao có vẻ như lúc nào tớ cũng có cùng nỗi niềm với cậu?

    Trả lờiXóa
  2. @ Xanh lá: Ừ, tớ cũng thấy vậy, chắc vì tụi mình có cùng một chữ "Linh" trong tên? ;)
    @ Nhỏ yêu: hic, chắc thứ bảy này ta ghé nhà.

    Trả lờiXóa
  3. Người yêu ơi khóc đi, và tin là có ta bên cạnh, để cùng cảm ơn và chúc mừng đôi mắt ướt..., too!

    Trả lờiXóa
  4. khi thay buon em cu den choi, chim van hot sau vuon day thoi...

    Trả lờiXóa