Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

"Đợi nhau tàn cuộc hoa này"


"Tôi nhớ về người yêu cũ như tôi nhớ về cái gốc cổ thụ già nua sùi mốc mà tôi là cành nhánh ban sơ đã tự tiện đứt lìa" (ngaythangha)

Lời đó của em gây ám ảnh. Vì thương biết mấy những "cành nhánh ban sơ" mà tôi đã biết, trước và sau một cuộc tình.

Và, dù không liên quan, không hẳn - không phải chuyện tình, lại khiến tôi nhớ đến một bài thơ cũ - bởi người viết tặng, và bởi tôi đã viết thêm vào:

Gốc cây gãy
một nhành hoa
bên nhau thinh lặng
như là yêu nhau
như là
mấy kiếp tìm nhau
lạc nhau một kiếp
cỏ hoa cũng gầy
như là
một thoáng gió lay
tàn hoa vẫn đợi
về say cội này.

"Cội này" đã lạc, cơn say đã tan. Hoa có vẻ chóng tàn. Nhưng ngôn từ thì cứ còn đó. Không quên được, dù là những gì vụng về nhất đã gửi đi. Nói "gửi đi" đi, cho nó nhẹ nhàng, thay vì "gửi nhau" hay "gửi trao", người nhỉ?

Buồn ngủ lắm người ơi. Nhưng gõ vài dòng cho ngày cuối năm, để sang năm mới thì không gõ cửa hoài niệm nữa, thu vén sao cho chúng bé nhỏ lại. Mỏng như cỏ.

Người đi đâu, về đâu, xòe bàn tay cuối năm, có nghe mùi hương cỏ ba lá? Nghe cùng em đi, có một điều ước em còn giữ ở đó.

Thứ Hai, 20 tháng 12, 2010

19.12.10

Sinh lai chủng đắc tình căn thiển
Sự trăm năm hò hẹn với ai chi?
 (Tản Đà)

Đêm trong

Đêm trăng 14. Nghe Tchaikovsky với D. Đêm nay khán phòng không vắng, không ai phải chạnh lòng... 22g, D. dắt qua đường, ngồi ở vỉa hè Công trường Lam Sơn, uống cafe, sữa. Lần đầu, ở đấy. Với D. Thấy mình trẻ lại, và yên ả....

Nhớ đoạn đường mướt mồ hôi với người là người, nhớ đã làm chàng trai nhỏ đợi, bảo sao ghét nơi này quá. Nhưng rồi nhớ những tán lá trên cao. Mảnh trăng còn treo. Mảnh tình... treo. Những quán bên đường. Nghĩ xa rồi, nhớ Sài Gòn biết mấy, như một lần quầy quả từ quận 2 về, bật khóc trên phà khi vừa nhìn thấy ánh đèn bên kia sông.

Giữa SG khói bụi, đêm vẫn trong veo, có lẽ vì vị thanh tuyền từ cuốn sách nọ còn thấm tận đáy lòng. Vì những ngón đàn êm. Những chuyển điệu và lụa là bay bổng. Và vì bờ vai, những bờ vai...

Biết không em, xa phố phường xao động này, sẽ nhớ đêm nay, đêm nghe suối chảy ngang mày, những ồn ào quán nhỏ, và một tình yêu ở bên...

Thứ Ba, 30 tháng 11, 2010

29.11.10

"Gìn giữ mãi trong em cái bất ưng, cái lạ lẫm, cái không khoan nhượng.."
(Linda Lê)

Thứ Sáu, 19 tháng 11, 2010

18.11-10

Thời gian như con cá
Quẫy khỏi lòng bàn tay
Thời gian như chiếc lá
Rụng xuống đau nhành cây
....Ai có đi bên đường
Vô tình va cánh gió
Có nghe gì trong đó
Một tiếng lòng ta vương
(Phạm Thiên Thư)

Thứ Tư, 17 tháng 11, 2010

16.11.10

Thế rồi không đêm bông trăng vẫn nở
Muôn trùng muôn nơi
Tình còn thắm tươi
ở tận phương nào (NBP)

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

9.11.10

Triệu năm đừng có lo đi lấy chồng
Rủi ro tay bế tay bồng
Sao bằng ôm cả trời hồng đi chơi
(NĐS)

Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

"Buổi sáng thức dậy, ô hay mình đã ngủ..."

Một buổi sáng ở Pusan, trong căn phòng rộng trên tầng 22, khách sạn Seacloud, mình vừa thức thì nghe giọng thầm thì của một người đàn ông, không nghe rõ là tiếng nói gì, chỉ biết là một giọng nói rất ấm và ngọt, và an tĩnh.

Giọng nói nào, ở đâu mà có thể len vào tận phòng mình? Đang còn lơ mơ ngạc nhiên thì một tiếng chuông vang lên, ngân thật đẹp.

Tiếng chuông làm mình tỉnh giác thật sự. Thì ra chương trình Itunes trong laptop của mình tự phát hết những file âm thanh trong máy, suốt cả đêm... Âm thanh mở rất nhỏ, mình cũng không cố nghe thấy, nhưng có lẽ, đó là sư ông đang bình thơ.

Giọng sư ông và tiếng chuông làm buổi sáng hóa lạ lùng, làm mình không buồn nhớ đến giấc mơ của đêm.

Thương nhiều đêm mộng mị. "Giấc mơ hôm qua lung linh ngàn ảo tượng". Đã là ảo tượng thì sao có thể gọi là lung linh được, Sư ông? Nguyễn Bính từng trách ai đó đã cùng xây bao nhiêu mộng nhưng rồi hóa cố nhân. Mình thì thấy, có những tình yêu mà chữ "cố nhân" cũng hóa buồn cười. Vậy đó.

Những ngày nằm cạnh biển, vẫn còn cơn mộng chật.

Nhớ nụ cười và lòng biết ơn lúc ấy, khi tiếng chuông đuổi dần giấc mộng.

Có tiếng chuông nào bỗng trở lại tình cờ như thế?

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

5.10.10

Phải mà người biết trăm cơn mộng
Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy
(Nomad)

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Lòng ta rối vụn chuyện gì

(tuyệt không phải chuyện gái - trai)

Nàng bảo entry nào của mi cũng …u hoài, nghe mà ngại viết quá!

Nàng không biết, có những người chỉ viết khi người ta sầu muộn hay cô độc quá chăng? Những trang viết vì vậy nằm ngoài những rộn ràng không phải không có. Những tiếng cười đã có người nghe thấy. Những nụ cười đã ghi  trong mắt người. Những ríu ran của tay cầm tay, người tựa người đã có hình có ảnh.

Nhưng còn cái sự sầu biết đổ vào đâu? Ta gọi kẻ tri âm ngồi lại nơi này, nghe ta than vãn? Hay ta bí bách đến phải gọi “này, nói câu gì cho em cười đi!”? May sao, sở trường trong mọi chuyện vãn giữa chúng ta vẫn là những ba láp, ba sàm. Ngay cả yêu thương cũng ngụy trang trong những lời nửa đùa, nửa thật, để tình yêu…bớt trầm trọng đi. Riết những lời thương rất thật còn ai muốn hiểu, hay nghĩ lời cũng cần khoa trương cho rộn nỗi vui…?

Những cái chật chội của một lòng yêu, một thời đoạn stress rốt cuộc rơi vào... chữ. Nàng thấy đấy. Viết, đôi khi chỉ là để thả bớt khói ngún trong lòng, sau mỗi khi tình (với đời) loang lổ cháy :D

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

23.9.10

“Không người nào có thể tự nhiên trưởng thành trên đời này và có một cuộc sống hoàn hảo mà không có ít nhất một người hiểu mình”

Búi thông thơ dại

Rating:★★★
Category:Books
Genre: Literature & Fiction
Author:Đỗ Doãn Hoàng
Post lại bài điểm sách ni, nhân sau bốn năm, lần đầu tiên mình gặp tác giả Đỗ Doãn Hoàng - Lãng Quân, một chiều SG đẹp... Bao giờ cũng vậy, qua tin nhắn, qua email, và khi gặp, luôn thấy anh đang bắt đầu, đang sống - với hay vừa kết thúc một chuyến đi. Yêu xê dịch, dám đi, dám sống... Nam nhi, với mình, thế là đủ để... ngưỡng mộ ;)

Ngoái nhìn quê hương, nhìn lại phận người...

Gần như là một tự truyện của Đỗ Doãn Hoàng về tuổi thơ của anh giữa núi rừng. Dưới ngòi bút gãy gọn, trong sáng và đầy tính thông tấn, xóm Búi Thông dưới chân núi Ba Vì - không gian chính của câu chuyện - cuốn hút người đọc khám phá một thiên nhiên khoáng đạt và kỳ thú.

Đập Bài Văn, cống Ba Xuân, chằm Trâm, Đá Chông, đồi Lốc, sông Đà, đỉnh Ba Vì…, tất cả đều kỳ vĩ và lung linh dưới cái nhìn của cậu bé Hoàng gan dạ và tình cảm. Sự gan dạ được hun đúc từ một tuổi thơ cam khó và gần gũi với núi rừng, không bị nhốt kín trong bốn bức tường của sự chăm bẵm thường thấy.

Đọc, để cùng thở với dòng chảy kỳ diệu của sông suối, với màu xanh miên man của rừng, với sự vời vợi của núi, và chợt… giật mình: càng ngày, dường như tuổi thơ của mọi người càng lớn lên trong sự xa lạ với thiên nhiên, xa lạ với bao sức mạnh tiềm ẩn của chính mình.

Búi thông thơ dại còn là những ký ức chân thật và cảm động về người bà của tác giả. Là một mà cũng là nhiều thân phận của những người phụ nữ gắn chặt đời mình với “đất lề quê thói”. Cả đời quay quắt với các vụ mùa, nước mắt rơi, mồ hôi rơi, nghèo khó, cơ khổ bất tận mà vẫn mạnh mẽ, vâm váp lạ kỳ.

Người bà ở xóm Búi Thông không biết kể chuyện cổ tích, nhưng chất liệu sống ngồn ngộn và tình yêu đứt ruột bà dành cho những nương chè của đời mình đã trao truyền cho tác giả một tình cảm tha thiết với núi đồi nơi anh lớn lên, để dù đi đến đâu, cũng “mãi mãi mang trong mình những búi thông thơ dại dưới chân núi Ba Vì”.

Những trang văn cuối truyện về cái chết của người bà, đẹp và cảm động đến nao lòng. Khép sách lại, đã thấy lòng nhớ thương một vùng đất của quê hương, thấy gần gũi hơn với những mảnh đời tưởng đâu xa lạ. Nỗi nhớ lan truyền. Bởi tình yêu quê hương, dù đi hết một đời, ta vẫn không thể nào ôm trọn; cũng như làm sao hiểu hết những phận người đã tát cạn mồ hôi đời mình trên mảnh đất này? Nhưng thế hệ sau, trong bước đi dài hơn thế hệ trước, vẫn luôn còn đó những con người luôn ngoái nhìn quê hương, nhìn lại những phận người, để từ đáy lòng, biết ơn từng chồi xanh vừa mọc...

P/S:

http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/Van-hoc/138315/Ngoai-nhin-que-huong-nhin-lai-phan-nguoi.html

http://tusach.tuoitre.vn/ArticleView.aspx?ArticleID=183202&ComponentID=1: Mình cứ "hẹn hò" với Phanxipang từ quyển sách này :)

http://tuoitre.vn/Van-hoa-Giai-tri/Van-hoc/240351/Tuyen-tap-Truyen-ngan-1200-chu.html: Có một truyện ngắn đoạt giải nhì của ĐDH.

Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Hai cái giếng

Rating:★★★★
Category:Other
Entry Hòa thượng Thích Học Toán - GS Ngô Bảo Châu thích nhất trên blog anh:

Lâu quá hôm qua mới có dịp đến thăm sư cụ Hồng Minh. Đến chơi với sư cụ, được nghe sư cụ kể chuyện, lại vừa đánh đàn vừa hát cho mà nghe, ngu sĩ rất lấy làm thích thú. Xin kể lại một câu chuyện của sư cụ để bạn đọc của Thích Học Toán cùng thưởng thức.

Chuyện kể rằng có một chàng trai người nước Vệ, đi học hoặc là đi làm xa nhà, chi tiết này không quan trọng cho nội dung của chuyện. Sau hai mươi năm bôn ba châu Âu, châu Phi, châu Mỹ la tinh, đến một ngày kia, anh kéo vali về cái làng nghèo nơi anh đã cất tiếng khóc chào cuộc đời. Hay tin ba mẹ anh đã mất cả. Công cuộc đổi mới đã làm bộ mặt của cái thôn nhà anh thay đổi nhiều quá. May có ông cụ già tốt bụng dẫn đường, anh mới tìm về được ngôi nhà cũ của ba mẹ anh. Cái nhà xưa bây giờ không còn nữa, thay vào đấy là căn nhà hai tầng màu xi-măng trông rõ trơ tráo. Chàng trai thấy hơi chạnh lòng. Cụ già tốt bụng chỉ cho anh cái giếng xưa nơi u anh rửa chân mỗi khi đi đồng về. Bao nỗi bâng khuâng thương nhớ của hai mươi năm xa nhà bây giờ được dịp dâng lên làm mắt anh cay cay.

Cụ già bảo : “Tôi với ông Nam bố anh là bạn vong niên đó”. Nghĩ là cụ nói ngọng, anh sửa : “Thưa cụ, bố con tên là Lam ạ”. Lúc đó mắt cụ già chợt sáng lên :”À, mày là thằng cu Tí, con ông Lam phải không. Lúc nãy bác nghe nhầm. Nhà anh ở đầu kia làng cơ.” Thế là anh bạn của chúng ta đi theo cụ già về đúng cái nhà của anh, cũng không còn nữa, thay vào đó là một cơ ngơi xi-măng trơ tráo khác. Cái giếng nước thì vẫn còn đó. Nhưng lần này, đứng trước cái giếng nước của mình thật, anh bạn của chúng ta không tài nào xúc động thêm lần nữa.

Câu hỏi sư cụ Hồng Minh đặt ra là : Ta có thể yêu ai hai lần không ?

Bạn đã nghe câu hát này bao giờ chưa : “Could you be loved, and be loved …” . Nếu bạn không có cái may mắn nghe sư cụ Hồng Minh nghêu ngao câu hát này lại vừa xập xình ghi-ta điện đệm theo, bạn có thể xem anh Bob Marley hát ở đây (http://www.youtube.com/watch?v=_i-gcWdBUb8 - CN) để thấm thía câu chuyện trên. Anh Bob Marley hát chưa được hay như sư cụ, nhưng cũng không đến nỗi nào.

P/s: Một comment: Sư cụ Hồng Minh gọi điện thoại cho ngu sĩ, bảo là ngu sĩ ngu quá. Chép lại chuyện của sư cụ sai hết cả. Anh Bob Marley phải hát là “Could you be loved, then beloved …”. Còn câu hỏi của sư cụ Hồng Minh thì là: “Liệu có để cho người ta yêu mình đi yêu mình lại được không ?” Đúng là ngu sĩ ngu thật, nhưng động từ yêu cũng rắc rối quá, không biết phải chia ở chủ động hay bị động ta?

__________________

Giải thích hai cái giếng:

Sư cụ Hồng Minh gửi cho ngu sĩ lời chú giải cho chuyện Hai cái giếng. Mời các bạn cùng đọc.

Thực ra ở đây có hai chuyện trong một.

Một chuyện là những gì với mình tha thiết, thiêng liêng thì chỉ hiến dâng được một lần. Nếu người nhận không hiểu điều đó thì vô tình đánh mất một thời điểm tuyệt vời cuả người cho và của chính mình. Nếu người cho mà nhầm đối tác thì đó phải là điều cay đắng suốt đời.

Một chuyện là sống thế nào để sau bao nhiêu bụi bặm trần gian, ta còn xứng đáng để được người yêu thêm lần nữa. Những kẻ lạm dụng xung quanh là những kẻ không bao giờ xứng đáng được ai yêu lại.

Bạn Việt Lam là người lỡ hẹn với bản thân, và với mọi người.

Nguồn: http://thichhoctoan.wordpress.com

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Ở TCS. Và Chú T.


1. TCS là viết tắt Công ty TNHH dịch vụ hàng hóa Tân Sơn Nhất.

Sáng nay mình có việc phải đến đó. Theo lời của "người tiền nhiệm", mình được biết mình sẽ tốn một khối thời gian - có khi mất cả ngày trời và phải gặp những người rất khó chịu lẫn thô lỗ. Thành ra mình cũng lo lo, không biết mọi việc có xuong xuôi trước khi mình phải có mặt ở cơ quan, không biết sẽ bị "sách nhiễu" thế nào. Nhưng những ý niệm đó vừa khởi lên, mình biết ngay mình đã sai khi nghĩ đến những điều còn chưa đến - những điều vẫn đang ở thì tương lai. Mình cứ an tĩnh đi, khi còn đang tự chủ với chuyển động của mình. Hãy cứ dễ thương với tất cả những người mình sẽ gặp, biết đâu chẳng còn có dịp nữa, nếu mình không còn nhiều thời gian để sống.

2. Mình nghĩ đến điều đó - an lạc trong mọi hoàn cảnh - khi hôm qua nhìn thấy ánh mắt lạc đi của chú T. trên giường bệnh. Chú thành một người khác hẳn hình ảnh cuối cùng mình đã gặp, gầy rọp và mất hết nét tinh anh, nhìn chú mà mình phải ghìm nước mắt lại vào trong. Chú là một cựu nhà báo mình phỏng vấn trong một lần làm clip truyền hình - clip truyền hình đầu tiên cho TVO. Rồi sau đó, đọc một bài báo của mình, chú đã nhắn một cái tin làm mình rất ngạc nhiên: "....Hãy cứ mạnh mẽ và sâu sắc như thế LT nhé!". Mình biết ơn cái tin nhắn đó - gieo vào mình một chút niềm tin về sự mạnh mẽ (chắc là) không vắng mặt nơi mình.

Tết vừa rồi ghé thăm chú mà không gặp được, mình gửi lại báo biếu và một quyển sách của N.N.T. - không ngờ lại đúng là quyển chú đang tìm mua. Sau đó chú còn gọi cho mình mấy lần, nói về những đêm nhạc ở phòng trà VN, giọng vẫn khỏe nhẹ, lạc quan, lưu loát... Nhưng chỉ sau 3 tháng, giờ người nhà đã hỏi: "Có nhận ra ai không?" Và đáp lại "giỏi quá" khi chú nói đúng tên mình. Bệnh ung thư phổi của chú đã di căn đến não... Mình tiếc biết bao đã không thăm chú ngay khi chú còn khỏe mạnh. Mình không biết người thông minh và đầy tin yêu với cuộc sống như chú đang nghĩ gì về cuộc đời... Mong chú có một đức tin để giúp chú vượt qua những đớn đau lúc này.

3. Quay lại chuyện TCS. Mình đã gặp vài người đối xử thật dịu dàng và tế nhị, khác hẳn tưởng tượng của mình, đặc biệt là một chú - mình không biết làm công việc gỉ ở TCS. Cứ mỗi lần mình đang ngơ ngác khi chuyển từ thủ tục này sang thủ tục khác, thì chú ấy xuất hiện, chỉ dẫn rất tận tình, thoát ẩn thoát hiện ngay lúc mình cần đến nỗi mình ngỡ chú là người... Bụt cử xuống. Rồi một anh cứ liên tục bảo mình phải dùng xe đẩy khi thấy mình cứ để thùng hàng lên vai vác đi. Mình cảm ơn và cười không biết bao nhiêu bận với những người dễ thương đó. Chỉ duy nhất có một cô khá cáu gắt và cư xử thiếu lịch sự. Nhưng mình cũng chẳng thèm bực. Kiếp người mệt lắm rồi, trút thêm một nỗi bực vào mình hay vào người ta làm chi.

Trên đường về, mình đã cầu nguyện cho cái chú Bụt cử xuống gặp thật nhiều may mắn, lẫn cầu nguyện cho cái cô khó chịu kia bớt khó chịu đi. Mình lại vui, khi nhận ra chính tâm thế của mình quyết định thế giới của mình - dù mình có phải rơi vào một nơi đầy rẫy sự nhiêu khê, chưa kể đằng sau những gì mình nhìn thấy được còn bao điều bất công, lãng phí.... Nhưng biết làm sao, ngoài cứ yêu lấy mỗi con người có duyên để gặp - dù chỉ thoáng qua trong đời.

4. Cầu nguyện cho chú T... Mãi cho đến gần đây, mình mới biết chú là tác giả của những câu thơ đã được Nguyễn Đức Quang phổ nhạc - bài Bên kia sông mà mẹ mình yêu thích và hát nhiều lần - và mình thuộc lòng bài hát một cách vô thức từ khi còn bé. Cuộc sống có những liên đới chập chùng kỳ ngộ, mà có khi mất cả cuộc đời mình không nhìn ra.

Gửi tặng bạn bè mình ca khúc phổ thơ của chú ấy - một khúc ca trữ tình tươi sáng:

Này người yêu, người yêu anh ơi! / Bên kia sông là ánh mặt trời / Này người yêu, người yêu anh hỡi! / Bên kia đồi, cỏ hoa đan lối / Bên kia núi, núi cao chập chùng / Bên kia suối, suối réo lạnh lùng / Là bài thơ, toàn chữ hư vô / Này người yêu anh ơi! / Cho anh nồng ấm cuộc đời / Hoa thơm có ánh mặt trời / Như núi mừng - vì mây đến rồi / Này người yêu, người yêu anh hỡi! / Yêu nhau mình đưa nhau tới / Bước nhẹ - và nói bên môi / Nói cho vừa.. mình anh nghe thôi....

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

9.8.10

Cảm khoái thành đạt dĩ nhiên là đến từ tính kiêu căng
(hì, Krishnamurti nói)

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Cho nên tôi yêu...

..trái tim không nặng nề, những con tim bạn bè bao la...
Mỗi lần thấy yêu thương ai quá, mình nhẩm hát câu này

1. Sáng qua thầy gọi (thầy là thầy dạy toán của mình năm lớp 9), giọng thầy rất vui: Thầy gọi chỉ để nói là cách đây tám năm, khoảng đầu tháng 8, em đã nhắn cái tin đầu tiên cho thầy.

Ôi, vậy hở thầy? Giọng cô học trò cũng vui không kém. Rồi hai thầy trò cứ xuýt xoa: mới đó mà 8 năm rồi, cái ngày mình liên lạc lại với thầy từ số điện thoại xin được của một người bạn. Cảm giác lúc ấy là thật mạo muội, nhưng vì thầy là người chưa bao giờ mình quên và không muốn mất dấu...Ừ, nếu mình không nhắn cái tin nhắn ấy, thì sợi dây gắn kết giữa hai thầy trò đã ra sao nhỉ...

Kể với Huệ về cuộc gọi của thầy, Huệ bảo: thầy sống kỹ, sống chậm, sống có tình quá. Huệ nói vậy nên mình mới tiếp: còn tụi mình sống lơn, sống tơn, sống ỳ... Nói thế, nhưng hai bạn già cứ cười vô tư...

2. Sáng nay gặp bạn trên net (bạn là bạn rất yêu của thời đại học), bạn hỏi thăm vài câu nhưng đủ để mình hiểu - vì sao trong lòng mình bạn có một chỗ ấm áp khác hắn, dù cho bao ngày tháng dài chúng mình (cố tình) không liên lạc với nhau. Mình cũng không chỉ cho bạn địa chỉ blog của mình. Có một blog bạn cho mình pass để vào viết chung thì mình cũng lâu rồi không vào lại, cũng không tò mò bạn còn viết gì không, chỉ cần biết: bạn mãi mãi thế trong lòng mình.

Bạn bảo nhắc chuyện cũ mà lòng rơm rớm, làm mình nhớ những giọt nước mắt con trai của bạn, những giọt nước mắt khiến mình đã từng nghĩ, mình có thể yêu bạn đến...hết đời. Bạn bảo hôm nào về thăm "chốn xưa", xem còn doi đất nào không, ngồi nghe sóng một bữa... Nghe bạn nói mà mình thảng thốt, tại sao đến tận bây giờ, hai đứa vẫn có những dự liệu giống nhau đến vậy, mà đã không là một cặp? ;))  Đã không là...nhưng có những điều vẫn cứ giống nhau đến thảng thốt, giống đến tưởng có thể cùng chung... chăn gối. Nghĩ liều thế cho ...vui đời, chứ mỗi ánh nhìn thôi, vẫn cứ là tinh khiết như sương...

3. Nghe cháu gái của mình đã viết nhật ký được đâu 10 trang, mỗi bài viết luôn bắt đầu bằng "Hôm nay, mình...", thấy yêu quá, và tò mò quá! Nhớ nhật ký hồi bé của mình - viết đều đặn từ năm lớp hai - không xưng "mình" mà là xưng "tôi" - ôi thôi, sao lại "hoành tráng" thế không biết. Mình nhớ trang nào hình như cũng có đoạn" tôi đi đánh răng", "tôi đi ngủ", cả "tôi đi...", tần tật các loại vệ sinh cá nhân, hi. Ngày nào có mưa sẽ có chuyện tắm mưa. Chuyện quét nhà, quét sân cũng được kể chi li tận tụy. Tuyệt tỉnh táo là không hề có tâm tình để ý thằng bạn nào! :)). Nhớ nhất là đoạn lớp 5 ở trần tắm ngoài "giàn nước ăn" (ngày đó gọi thế), gặp thằng bạn cùng lớp đi ngang, đột nhiên...biết mắc cỡ, chạy ù vào nhà! :))

4. Muốn mở đầu như cô cháu khi viết nhật ký: Hôm nay, tớ... uống một ly cafe, 3 ly trà gừng. Và tớ đang nghĩ đến gương mặt... (giả vờ) đau khổ của người mang đến mực xanh, mực đen lẫn người vừa gửi cho tớ mực nâu. Thương không ghét được à! :)

P/S: Gửi bài Hôm nay tôi nghe cho ngày  4-8 của bạn Mani nè :x

Thứ Sáu, 30 tháng 7, 2010

Có ai trong bóng tối nhìn tôi

Rating:★★★
Category:Other
1.
Ngẫu nhiên, Tôi có mặt ở ngôi nhà ven biển.

Ngôi nhà ngói vỡ, lá dừa khô che đắp. Vách sắt vỏ thùng hắc ín. Nó sắp chìm nghỉm giữa cát trắng và những lùm cây dứa dại, xương rồng.

Miền thuỳ dương mưa đêm không còn bóng thuỳ dương. Cát hút hạt mưa như chân mèo thấm trên thảm.

2.
Bóng tối, Tôi nghẹt thở. Rum mang theo ngụm đầy, phê tức khắc. Một đêm của chặng phượt độc hành, xe máy cạn xăng. Điện thoại cũng hết pin.

Biển ngoài bờ gai xương rồng, dội sóng.

Muỗi hổ chích xé thịt.

Tôi buộc gọn lại đuôi tóc Giao Chỉ sau gáy.

3.
Cánh cửa ván ghép thùng đạn pháo lay động. Kẹt. Kẹt.

Ngoảnh nhìn ra. Cảm giác có người.

Hai bóng đen di chuyển nhấc bước là là mặt cát. Bóng lượn quanh. Trong chớp sáng loé từ biển, quân phục xanh lá, quân phục rằn ri, hiện lên lấp loáng, chờn vờn.

Hai gương mặt như là phiên bản của nhau, buồn rầu, như tráng thứ lân tinh mờ, xanh dịu, lửng lơ trong mưa xiên. Ngăm đen, ria mép, mũi thẳng, mắt nâu màu cát cháy ngấm nước. Cộm trái trám yết hầu. Gò má dài, căng bóng. Hai gương mặt như hai con sứa chờn vờn vũ điệu. Không tiến gần, mà cũng không rời xa nhau.

4.

Cầm cây đèn cầy màu đỏ, lom khom vòng quanh, chỉ lo lỡ thẳng lưng là Tôi có thể đội lên cả góc mái.

Cát thạch anh, xô lún dưới đế giày, dội vào cảm giác hoang vu giữa lòng ngôi nhà. Vì lý do nào đó chủ nhân không thường hiện diện. Nhưng Tôi vẫn cảm nhận được cả dấu tay người chủ in vết trong không khí.

Bàn thờ gỗ xoan bôi dầu điều. Vỏ lon sữa bột han rỉ sắt chân nhang lèn cứng. Tấm vải đỏ che bài vị lấm tấm cứt ruồi.

Bộ ván trải chiếu nhựa. Cối giã trầu. Trầu tươi. Chiếc rổ nhựa lỏng chỏng mấy củ khoai lang như rễ cây. Đĩa ớt xanh ương. Muối. Bếp lò đất sét đun củi vụn, nguội lạnh một góc nhà không có nhiều muội khói.

Tôi vạch lộ trình Phượt ở miền thuỳ dương này. Thuở một nhà hai phe Cộng Sản và Quốc Gia, đã là chuyện thế kỷ trước, nhưng bom mìn vẫn còn ngủ lâm sàng dưới cát.

Người chú chưa biết mặt của Tôi đã cháy cùng chiếc T54. Rất có thể nòng pháo của xe tăng ấy còn kia, nhô giữa bờ hàng rào xương rồng.

Tháo túi ngủ. Bộ đồ vẽ đã buộc chặt theo xe, chắc không ai trộm thứ vô bổ đó. Tôi đẩy chiếc xe vào vạt sân cát.

Mưa bong bong gõ bình xăng rỗng. Con chuột cát kéo lá về tổ bị chiếc xe máy cản đường loay hoay đi vòng. Phần nào, Tôi cũng giống con chuột. Tôi vòng về quá khứ bất an của người chú.

5.
Bánh mỳ, nước lọc, mấy cái khoai sót, ớt ương.

Bữa tối tạm ấm lòng.

Tôi cúi đầu trước ban thờ ngôi nhà hoang. Quầng sáng đèn cầy bị cắt ngang dọc cánh bay thiêu thân. Ậm ự, Tôi không biết khấn sao. Chẳng lẽ khách ngủ đỗ lại không biết xin phép chủ nhà.

Người khuất được thờ tự hẳn hiện diện sau tấm vải đỏ.

Đứng trên chiếc ghế nhựa, rơi tõm vào trạng thái phi trọng lực, bàn tay Tôi bỗng co ríu trên hai khung ảnh cỡ sách giáo khoa tiểu học, úp khuất dưới gờ chỉ bàn thờ, tầm nhìn ngang không thể nhận ra. Bốn chân ghế run rẩy như giữa cơn địa chấn.

Hai tấm ảnh lồng trong khung gỗ thông nhuộm phẩm hồng bày bán ở chợ phiên.

Họ có hai gương mặt của anh em sinh đôi. Mặt họ úp sấp. Đáng lẽ họ phải trang trọng song hàng bên nhau sau tấm vải đỏ. Đã có ai úp mặt họ xuống. Tàn nhang rắc bụi tro sau lưng khung ảnh.

Mồ hôi tháo ra nhoe nhoét kẽ ngón tay lấm bụi của Tôi.

Không thể thổi bụi, Tôi dùng vạt áo lau hai bức ảnh chân dung.

Vẩy chiếc Zippo, mấy chiếc nhang trầm vừa lên khói, lòng bỗng thấy yên dịu lạ. Dù có nói gì cũng không thoả. Tôi phơi trần tấm lòng, vậy thôi. Chiều thế giới người âm là chiều cảm nhận.

6.
Hy vọng về giấc ngủ trên bộ phản tiêu tan khi Tôi nhớ ra Rum là thứ không nên uống khi về khuya.

Điều gì đó còn hơn cả thôi thúc, Tôi bật dậy. Sự bất an như khi đi chân trên nghĩa địa bị sang phẳng mà mình biết còn nhiều xương cốt dưới sự thản nhiên của người trần. Có thể Tối đang giẫm lên mặt một ai đấy. Ai đấy cũng có thể là người chú chưa biết mặt của Tôi.

Ngọn lửa bập bùng hóa kiếp cho mớ củi thuỳ dương khô vụn. Củi thuỳ dương vun đống một góc nhà. Bâng quơ khoả ngón xuống cát, Tôi đang vẽ mặt người trên cát. Những mặt người nối tiếp mặt người. Vẽ mà như Tôi đào bới, moi móc nhặt lên từ cát những khuôn mặt khảo cổ. Mặt xếp cạnh mặt. Ai đang điều khiển bàn tay của Tôi?

Có lẽ gương mặt chú, cũng là tập hợp của những nét rời rạc vô hồn mà Tôi vừa nghệch ngoạc vô thức. Sự kết hợp những nét bình thường của mẹ cha một cách xuất sắc đã tạo nên gương mặt chú đầy những xúc cảm. Ấy là bố nhiều buổi chiều nhìn Tôi vẽ đã nói ngẩn ngơ vậy.

Phép màu cho những bức tranh mặt người cát hoang.

7.

Hình như trong bóng tối có ai đang nhìn Tôi. Một luồng khí lạnh.

Tôi chưa kịp kéo cánh cửa ghép ván thùng, thì khách đã ùa vào nhà như gió.
Người đàn ông không xác định tuổi, như gốc cây rừng cháy sót, quân phục Giải phóng tơi tả. Chiếc ghế nhựa ba chân đu đưa xoay tròn cùng với vị khách, nhẹ hều. Bàn tay trầy sước, mắt rỗng không. Đôi mắt không có tròng. Nụ cười giãn nở bất tận.
-
Anh hoạ sỹ từ Bắc vô? Tui phiền anh vẽ giúp hai chân dung anh em tui để thờ lâu dài. Vẽ ngay nhé. Mẫu thì đã sẵn kia.

Anh ta hất đầu về phía bàn thờ.

Tôi chưa kịp phản ứng, thì anh ta đã chìa chiếc túi vải tráng nhựa đựng bộ đồ vẽ, vốn chằng buộc mấy chục vòng dây nịt sau chiếc xe máy để ngoài sân.

Có uy lực vô hình nào đó khiến tôi không thể cưỡng lại yêu cầu của anh ta. Chỉ có chì than và giấy bìa. Trong ánh sáng nhập nhèm. Tôi nhanh chóng phác thảo mấy nét.
- Anh muốn tôi vẽ như thế nào ?

Anh ta như không nghe tôi nói hoặc không muốn nghe.

- Anh có thuốc lá nhỉ. Tôi lạnh nhức, triền miên lạnh. Thi thoảng mới được sưởi lửa.

Miệng há to, ngọn lửa chảy tuột vào họng anh ta như hố đen nuốt năng lượng.

Hấp tấp Tôi mở toang bao thuốc lá. Nắn túi ngực tìm bật lửa, Tôi nhớ bật lửa hình như vẫn để trên bàn thờ. Đang định đứng dậy thì Tôi đã thấy người đàn ông tóp má rít khói, nuốt ực. Một vẻ gì đấy như hờn tủi, cam chịu. Vết thương phía sau đầu mở toác như trái dưa hấu bị ai đó dùng dao phạt hớt, lộ ra một phần não bộ trắng ngà li ti tia sợi tươi đỏ. Vết tử thương máu chảy xuống lưng, xuống ngực đã ánh màu nâu khô.

Khuôn mặt mỏng dẹt, uốn cong như lát khoai tây chiên giòn lúc như chiếc lá xoài phơi tái mắc đầu cành gặp gió. Khuôn mặt biến hình.

Thắc mắc lý do anh ta xuất hiện, nhưng Tôi cố nín.

- Anh đang ở nhà Mạ tôi.
-Vâng. Tôi thấy cửa không khoá, nên cũng…

- Chỗ ni chính là cái nền nhà mạ sinh mấy anh em tui. Một làng chài nép bên bờ sóng, mượt mà những dừa. Nồng nàn mắm ruốc, khô mực. Một sáng chớp mắt đã biến thành nơi tranh giành đánh giết mấy mươi năm. May hôm nay có anh đến ngủ đỗ nên chúng tôi mới có cơ hội về nhà.

- Tại sao?
- Đó là câu chuyện của người sống với nhau, nhưng lại liên quan đến cả chúng tôi.
- Mạ…anh…

- Không, mạ tui không thể làm gì được. Anh đã thấy hai tấm ảnh của hai anh em tui úp mặt trên bàn thờ không? Bà chị làm Chủ tịch Mặt trận lật sấp xuống đó. Mạ thờ tui thì được, vì tôi là là phe mình. Nhưng thằng em tui là thuỷ quân lục chiến phía bên kia. Răng mà thờ cho được. Di ảnh duy nhất của nó là cái ảnh bộ đồ trận da báo đó. Người ta không cho mạ tui trưng ảnh đó thờ em. Nên mạ cũng úp cả ảnh của tui xuống theo. Hôm nào chị tui đi vắng, mạ dựng ảnh lên thì tụi tui mới về thăm được.

- Mạ anh hôm nãy hẳn là cũng đi vắng ?

- Vâng, đã đi vắng hẳn khỏi thế giới người sống. Mạ đang lạc lối đi tìm anh em tôi dưới ấy. Tôi ngó thấy mạ, nhưng mạ không thấy chúng tôi.

Bỗng anh ta nhảy dựng, nhao ra cửa, ho sặc sụa. Cơn ho thốc lên xoắn vặn cuống họng.
- Có mùi xương cháy. Xương người cháy.

Tôi sực tỉnh, khứu giác ngập ngụa mùi gây khét quặn lợm lên não.
Giữa bếp, hẳn là mẩu xương nào đã lẫn vào những vụn vỡ của cành nhánh thuỳ dương.

Tôi ra cửa đứng chờ hút tàn điếu thuốc. Biển thở dài. Gió rít như rắn chuông.

8.
Nhóm lại bếp lửa. Tôi hoang mang giữa thế giới lưỡng cực.

Có lẽ sắp gần sáng. Bức vẽ chân dung vẫn dang dở. Tôi chưa biết phải vẽ hai anh em họ trong sắc phục gì cho ổn. Nhưng kinh nghiệm cho hay thì tôi cứ vẽ hai khuôn mặt trước. Phục trang, tư thế tay chân sẽ lắp ráp sau…

Căn nhà hình như có người khác lách vào.

Cảm giác về sắc phục rằn rì ướt đẫm nước biển lấp loang. Lấm cát. Chiếc cổ cứng đơ to sù lớp lớp băng gạc quấn thắt. Lục ục, hơi thở như thoát ra từ chiếc săm thủng. Ngôn ngữ bị chặn lại từ đâu đó. Khí lạnh dường như cũng đậm hơn, mà cũng có thể là do mưa thêm mau hạt. Tôi nhận ra người em.

Sắc rằn ri cúi xuống, tay khoanh ngực. Chào.

Giọng nói mơ hồ ngụt nghẹt như cảm lạnh.

- Ông… cho tui xin phép vô nhà.

Chiếc bóng thuỷ quân lục chiến bẽn lẽn. Cùng cha cùng mẹ cùng giờ sinh mà cậu em trắng bóc kiểu con gái khuê các.

Nhìn quanh không thấy chiếc ghế nào khác, chẳng lẽ lại mời người em ngồi vào chiếc ghế người anh vừa ngồi, Tôi nhích ra, nhường một khoảng trống trên mặt chiếu. Bộ ván rùng nhẹ.

- Ủa, ông anh tui bỏ đi rồi a?

Mặt cát nền nhà lã chã chấm nước. Mước biển chảy từ đôi giày trận cao cổ. Người em chăm chú nhìnTôi làm việc. Tự dưng tay Tôi lại cứng đờ. Tôi quay ra nhìn người em, thì chỉ thấy một đôi mắt lửng lơ nhìn tôi không chớp.
Đôi mắt màu vàng cát như đôi mắt chó hoang.

Bên dưới đôi mắt là cái miệng đỏ son, có ria mép mấp máy:
-
Anh theo ba tập kết. Tui ở lại với mạ. Ba lấy vợ Bắc. Anh trở vào làm giải phóng thì tui đã thành cộng hoà.

- Vì sao mà hai anh em lại tránh mặt nhau?

Qua câu chuyện nét vẽ của tôi lại nhu thuận, phóng khoáng.

- Thì… chuyện cũ thôi. Lòng đã bằng như mặt chưa phẳng. Nên dẫu có là anh em vẫn phải né nhau khi về nhà mạ, anh trước thì em sau.

- Cụ thể hơn nữa xem nào!

- Có gì hay đâu mà.

Nhìn bức chân dung hai anh em ghép sát vai kề vai, người em khẽ cười. - Giống y trang à. Chu cha anh nhiều hoa tay thiệt…

Tôi lại hỏi ý kiến người em về quần áo. Khác biệt quần áo chính là rắc rối không thể để ảnh thờ của họ đứng dựng. Ngần ngừ mãi, người em thở dài.
- Thôi thì trăm sự nhờ hoạ sỹ vậy.

9.
Rạng sáng thì Tôi vẽ xong bức chân dung kép.

Tôi ưng ý cái tác phẩm đầy ngẫu hứng này. Tuy chỉ đen và trắng, nhưng nó vẫn đẫm màu sắc xanh đỏ. Hai chàng trai trong quần áo dân sự tươi trẻ, hân hoan nhìn về đường chân trời.

10.
Một ngày mướt mải trong nắng, gió, cát, thuỳ dương tôi ghi chép tài liệu cho những bức tranh nay mai.

Tàn tuần hương thắp buổi tối, thì người anh lại về trong bộ dạng tơi tả, ngắm bức tranh thờ sắp hoàn thành hồi lâu.

Anh ta cười buồn.
- Giống thiệt, khỏi chê điểm nào. Đẹp lai láng. Nhưng hai em tui mặc sơ mi đâu có hợp. Hộp như dân văn phòng. Giá như…

Và nguyện vọng của người anh là muốn lưu giữ hình ảnh họ trẻ lại mười tuổi. Ngày đó hai anh em mặc áo vải, cổ ngắn, cộc tay y như bao đứa trẻ ở miền thuỳ dương. Và..anh ta xoè bàn tay khía quanh đầu diễn cả kiểu tóc trẻ con ngày ấy như thế nào nữa...

Tiếng chuột cát kéo lá khô . Lắc thắc mưa.

Xương rồng, dứa dại gai như được mài sắc hơn trong gió rắn chuông.
Không nhìn ra phía cửa nhưng Tôi vẫn cảm nhận được có một ai đó đứng giữa mưa đan êm trên cát trong bóng tối đang nhìn tôi. Người anh đang nói cũng ngoảnh nhìn ra, một nét cười ấm lên trên khuôn mặt không có năm tháng, không có tuổi già, ngưng đọng ở thời điểm trẻ hơn mười tuổi so với bức ảnh Tôi đang hoàn thành. Hai luồng mắt họ đã gặp nhau, anh và em, chỉ có tình anh em là bất tử, tại sao không?

Nguyễn Tham Thiện Kế

P/S: Một truyện ngắn hay, đọc mà thương...ma (trong truyện) dễ sợ! Ai có thể ngồi bên hố sâu từ cuộc chiến để lại, mà không cúi đầu tưởng nhớ những máu xương...

Nguyện cầu mọi vết thương của dân tộc dần phai sẹo, nguyện vọng hòa giải sau hơn 30 năm không chỉ mãi mãi là nguyện vọng, ở trong hay ngoài tổ quốc này.

Thứ Hai, 26 tháng 7, 2010

26.7.10

“Xương là chông, máu là lửa, thân là hào lũy…”: xem Câu thơ yên ngựa, nhớ câu này của chàng trai trẻ Lý Ngân, càng cảm khái tinh thần chống giặc phương Bắc để giữ từng tất đất ngày xưa, càng ngậm ngùi cho chuyện hôm nay…

Thứ Năm, 22 tháng 7, 2010

Mỗi ngày sẽ là vô tận

Nếu ta tránh được các cuộc hẹn thì mỗi ngày sẽ là vô tận
(Hemingway)

Thứ Sáu, 16 tháng 7, 2010

Có nhớ (đến) ai không

Cơn ho làm mình thức sớm, nằm nghe 3 lần CD Tôi sẽ nhớ Trịnh Công Sơn hát cùng Thanh Hải.

Nhớ người con gái tặng đĩa :), rất đương nhiên!

Nhớ người du mục cô độc và kẻ lang thang rồ dại của mình, trong phim ảnh lẫn đời thực. Ừ, không rồ dại (như trong mắt người đời) thì chắc gì mình đã yêu? ;)

Và bỗng nhiên mà nhớ cái người đi bộ từ thiên đàng xuống đây rồi... quen trên blog 360 ngày nào. Don't matter, bạn vẫn còn ở khung cảnh cũ chứ? Đã đủ tươi mới cho một cuộc tình đầy?

Nhớ một cô bé con ở Mũi Né và một cô bé con ở Sapa. Có còn vất vả như ngày mình gặp?

Nhớ đứa em trai và em gái nuôi gọi mình là nhủ mẫu. Thương hai đứa ghê nơi! Nhớ cái hẹn dắt hai đứa đi ăn pizza mà khấp khởi trong lòng :)

Nhớ chị Mai, người em nợ ngàn lời thăm hỏi.... 

Bạn Facebook dạo này cứ hiện cái câu Who missing you? Làm mình nghĩ, lâu lắm rồi mình đâu hề thắc mắc có ai nhớ mình không, có ai đang nhớ mình. Mình không tự hỏi câu đó với cả những gã trai mình nhớ (đến). (Tiếng Việt kỳ diệu nha, từ "Nhớ đến" đến "Nhớ" khác rất xa :).

Người mình biết chắc chắn nhớ mình, khóc vì nhớ :( thì mình đâu phải hỏi, như chị Mai.... Thế nên, câu hỏi lúc này của mình là mình có nhớ ai không, còn nhớ ai không?

Đó mới là câu hỏi cần thiết chứ, bạn Face!

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Kính gửi hương hồn mẹ Nghèng

Rating:★★★★
Category:Other
Sáng đọc bài Phá rừng làm trang trại trên Tuổi Trẻ bỗng thấy nhớ quá bài thơ "Kính gửi hương hồn mẹ Nghèng" của Lâm giáo đầu (Lam Điền). Nhớ một lão tăng (mà mình vẫn thường gọi là "ông ngoại") đã ứa nước mắt khi nghe mình đọc bài thơ. Sự xúc động của "ông ngoại" đã khiến giọng mình cũng nghèn nghẹn, và khiến bài thơ trở thành một kỷ niệm đặc biệt với mình.

Post lại "tàng bản" này lên đây cho Lâm đại ca:

Mẹ có về trong mây khói quê hương
Đừng lạ lẫm khi thấy rừng không còn nữa
Vạt rừng ấy bây giờ là vôi vữa
Là sắt thép bê tông đô thị hóa lâu rồi

Mẹ cứ về trong hương khói chơi vơi
Mừng với tụi con giờ nhà cao cửa rộng
Mừng với quê hương những dự án thầu sôi động
Con cháu mẹ giàu lên từ ruột những công trình

Nếu có về xin mẹ hãy lặng thinh
Bởi lịch sử sang trang rồi mẹ nhỉ
Đất không đủ cho quan chức làm nhà nghỉ
Thì có ai thương đến những cánh rừng

Nếu mẹ dạo một vòng khắp dải đất miền Trung
Lên đến cao nguyên nhìn rừng mà ái ngại
Rừng quốc gia còn bị phá làm trang trại
Thì mấy vạt phi lao của mẹ sá gì

Nhưng mẹ ơi, con lại thấy lạ kỳ!
Đất nước đang cần phủ xanh đồi trọc
Mà công mẹ bao năm bỗng hóa thành công cốc
Mai nữa còn ai tình nguyện trồng rừng???

Lâm giáo đầu

Thứ Ba, 29 tháng 6, 2010

sắp sửa vào say

Ta lại buồn như sắp sửa vào say
biết chạm cốc cùng ai trong ý nghĩ?
biết tìm mắt của ai màu tri kỷ?...
(Chu Hoạch)

con kiến cắn ở sau lưng

...con kiến cắn ở sau lưng
tay không với tới được
cuộc đời kể cũng vui
(Trần Vàng Sao)

Thứ Hai, 28 tháng 6, 2010

Chàng trong avatar



Chiều chủ nhật vừa làm việc vừa lướt qua cái màn ảnh nhỏ ở góc phòng, kịp đọc thấy một câu trong phim Into the wild (Cinemax chiếu lại): Sự mong manh của pha lê không phải là nhược điểm mà là vẻ đẹp. Đây hình như là đoạn chàng Alex siêu lang thang hay em gái của chàng nhắc về cuộc hôn nhân (lại hôn nhân) dối trá của cha mẹ mình và sự cố gắng giữ cho nó không vỡ của bà mẹ...

Nhìn Alex tóc dựng lên trong gió, đơn độc cuốc bộ trên đường, đơn độc vượt thác, lòng lại dấy lên cái tình yêu khôn tả với lựa chọn của chàng – cái lựa chọn chối từ cuộc sống vật chất để về với thiên nhiên hoang dã. “Không cần biết giờ anh đang mở ngăn tủ nào, nhưng tôi chắc phải có gì ngọt ngào trong đó” - lời em gái chàng. “Sự tự do và vẻ đẹp hoang sơ ấy, còn hơn cả ngọt ngào!”, mình nói với nàng :)

Phải nói thêm là mình thích cô em này, cách cô chịu đựng sự tổn thương, sự chờ đợi, trông ngóng một cách lặng thầm và đầy thông hiểu. Có một câu của cô bé làm mình rung rinh nhớ mãi: "Anh biết tình yêu của tôi dành cho anh đủ lớn để có thể chịu đựng...."... Thái độ thật người lớn không chút dỗi hờn của cô em - dù cô bị tổn thương khi anh trai không gọi hay viết thư cho mình - đáng để người ta chia sẻ.

Into the wild có lẽ mãi mãi nằm trong top 10 phim yêu thích nhất của mình, khiến mình tự nhủ sẽ xem bằng hết các road trip movie khác ;)

P/s: Nói với bạn nào chưa xem Into the wild, hic hic, nhân vật chính của phim là cái anh ngồi trong avatar của bạn conau đó! :)

Thứ Sáu, 25 tháng 6, 2010

Hồng phai chậm nhé

Gửi o Bé

Phượng vẫn hồng một góc trời mưa lại
Ai ngang cây nghe Huế thắm trong hồn
Đất trời thân quen có mình là... lạ
Như Buổi chiều đi lạc giữa Ban mai

24-6, 60A

P/S: Em chợt nghĩ mấy câu ni trong buổi chiều đứng nhìn cây phượng từ tầng 5, bỗng dưng buồn buồn, hoa đang Hạ mà cứ ngỡ như mùa hoa sót lại, hay là vì nó đã rực rỡ từ quá sớm chị nhỉ?

Từ độ nhận cái tin nhắn ấy, cứ ngắm màu hoa nớ là em nghĩ đến chị, cả Huế của chị. Nghĩ cũng ngộ, như cái nỗi hoài nhớ của chị buổi sáng hôm nào đã được cột luôn vào cây phượng vậy.


Âu cũng là một kiểu nhân duyên. Nên một trong những hạnh phúc nhỏ nhoi phù phiếm bình yên của em cũng từ nớ: nhìn mây chiều thắm lên cùng phượng vĩ.

Có ai thì thầm, không phải với mây chiều, không phải với phượng vĩ: Hồng phai chậm nhé, chiều hoa....

Chủ Nhật, 20 tháng 6, 2010

Thịt xương chưa vỡ

"Tình yêu là một thứ có có không không, đùa đùa thật thật..."

Nhưng tình bạn thì khác, "Tình bạn có khuôn mặt thật hơn tình yêu. Sự phụ bạc trong tình bạn cũng có, nhưng không nhiều" (TCS).

Tôi thuộc lòng những câu đó của Trịnh phải cách đây 10 năm rồi, và tôi chưa bao giờ thôi tin điều đó. Chưa cuồng si để phải nếm đau thương của cái thứ "tình phụ" bao giờ, tôi vẫn tin: bị người tình phản bội chắc cũng không buồn bằng thôi trọng một người bạn thiết. Không phải "hết", nhưng không đủ trọng để yêu vì.

Bạn có hiểu từ bạn thiết của tôi không? Sẽ là không nếu bạn chưa bao giờ coi một người -dưng "như thể tay chân" với mình.

Nếu tình yêu "vô hình tướng nhưng làm rã tan hồn phách" (ôi, có gì dễ hoang tưởng hơn hồn phách?), thì cái rã tan của khối tình tri âm không gợn chút xác thịt - dục vọng là cái rã tan của thịt xương con người.

Tôi không muốn làm vụn vỡ một phần thịt xương ai, nên cũng cố mà muôi dưỡng phần thịt xương chưa (kịp) vỡ của mình.

Nhưng không hiểu sao, tôi thấy mình khó ưa (mình) khi phải cố gắng vì một điều gì. Chẳng thà tôi ...văng tục hồn nhiên!

20.6.10

Có khi một khoảnh khắc là nửa đời người, nửa còn lại là những tháng năm chồng chất... (KV ;)

Thứ Năm, 17 tháng 6, 2010

Trò chơi của một buổi sáng

Sáng nay thay vì nghỉ làm như kế hoạch, mình lại cho mình một giờ gọi là “free time” để chạy quanh thành phố trước khi đi làm. Thế là mình vừa chạy xe vừa chơi trò vờn của ký ức.

Là tiếng hát Camille Huyền ở nhạc viện đêm qua, khi nàng ngân chữ "reo" trong câu “Để nghe dưới đáy nước hồ reo”…và lúc nàng bắt đầu Rượt trăng: “ha ha! Ta đuổi theo trăng! Ta đuổi theo trăng…”. Nhớ tiếng vuốt đàn của Walther Giger làm mình phải… nhắm mắt, hình dung mình chỉ còn mỗi đôi tai.

Từ Camille Huyền mình nhớ qua mộ Hàn Mặc Tử một chiều mưa tháng bảy, từ Hàn Mặc Tử lại nhớ qua cái trại phong bị ngăn cách bởi một con sông trong phim The Motorcycle diaries, nhớ “âm nhạc của con đường” lúc hai anh chàng Che ú và Che ốm đèo nhau. Hôm trước lục tung cả tiệm CD mới tìm được cái CD nhạc phim này để tặng anh L., nhưng chưa tìm thấy cái thứ hai cho mình. Rồi lần đầu tiên trong đời, mình nghĩ đến một chiếc xe hơi của riêng mình - ít ra là - để chạy trong những khi thèm âm nhạc – những bản nhạc không lời, những giai điệu của thiên nhiên cất lên trên đường, bên trong một cái xe không nhốt gió bên ngoài…

Từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ qua “nhật ký trên yên xe” của mình, mà ký ức hiện lên rõ nhất của buổi sáng nay là cái đoạn đường giữa bạt ngàn cát và cỏ khô ở Lý Sơn, khi Huệ “tống ba” chở mình và Huy giữa ánh  trăng mờ. Nhớ từ cái bè “Mambo-Tango” đến con thuyền trên lòng hồ Ba Bể. Tuổi trẻ đang bay qua, bay qua. Những con đường, những người bạn đã song hành cùng ta những - con - đường - đó - những - đoạn-  đời - đó, làm sao có lần nào khác nữa?

Cũng từ The Motorcycle diaries mình lại nhớ đến người từng bảo muốn nói câu “anh yêu em” bằng tiếng Tây Ban Nha. Để mình biết - cả cuộc đời này mình biết - chính ngôn ngữ khiến cái đất nước xa lạ ấy trở nên đặc biệt với mình.

Nhớ đến Tây Ban Nha cũng là lúc mình nghe lóm một mẩu chuyện ở quán café cóc dừng lại sáng nay. Chỉ là vài câu về bóng đá giữa 4 người đàn ông còn trẻ. Nhưng đủ mình kết luận: đàn ông đơn giản và vô tâm, tệ nhất cũng phải cỡ mình! :))

Rồi dù đã muộn giờ, mình vẫn mặc, lại chạy lòng vòng mua sách tặng một anh bạn. Làm quà. Mùa này là mùa quà nhỉ, vì không hiểu sao mình nhận được cùng lúc nhiều quà ghê, từ chậu xương rồng có viết những dòng rất đáng yêu trên cái chậu trắng, đến những cái bánh gửi vào từ Huế, đến quyển sách có kẹp tờ giấy dặn mình chú ý đọc truyện gì…Tạ ơn đời, mình cũng muốn có nhiều thời gian để “sắm” quà cho những yêu thương quanh cuộc đời mình quá.

Cứ thế ký ức này kéo theo ký ức khác, dù lúc mình chạy trong con hẻm dây điện đánh võng trên đầu hay lúc kèn hơi xe buýt thét bên tai…, hay đi giữa những con đường cây chưa kịp lớn, cây chết đi rồi...

Tuổi trẻ đang bay qua, bay qua. Như buổi sáng nay của một ngày tưởng chết trong bận rộn, làm sao có một buổi sáng nào như thế nữa? ;)

Thứ Ba, 15 tháng 6, 2010

hạt giống trôi

Tình yêu như hạt giống trôi, nó cách kẻ đã nhả ra nó một ngàn cây số vẫn nẩy mầm, bạn nhớ không? (Ramblings)

Thứ Sáu, 11 tháng 6, 2010

Về đám cưới

Rating:★★★★
Category:Other
Có thằng kia hôm trước hỏi: “Ông có ghét những thằng cứ cầm cốc chạy đi chạy lại bàn này qua bàn khác ở đám cưới không?”, anh đáp: “Tôi có đi đám cưới đâu mà ghét với chả thương”.

Đám cưới, hì.

Nói rằng chưa bao giờ dự thì cũng không hẳn, đời anh ít nhất cũng qua dăm ba cái rồi. Mỗi một lần đến dự, càng về sau này, càng cho anh cảm giác chán ngán, khổ sở, khó chịu đến nghẹt thở. Đến mức anh nghĩ rằng có thể mình sẽ không bao giờ dự một đám cưới nào nữa cả, kể cả đám cưới của anh, vốn chưa chắc đã có thể có trên đời.

Hẳn em đang nhăn mặt hay trố mắt vì cái sự kỳ quặc của anh. Còn anh, anh thực sự ngạc nhiên về những điều mà người ta có thể chấp nhận là bình thường xung quanh cái gọi là đám cưới ấy. Chẳng hạn, anh có người anh họ, lương tháng đâu như được dăm triệu. Có lần anh gọi rủ đi cà phê, ảnh bảo, bận đi ăn cưới rồi. Anh hẹn sang hôm sau, ảnh bảo, chưa được, bận đi ăn cưới rồi. Anh hỏi, anh ăn cưới nhiều thế, ảnh bảo ừ, tháng này hết lương rồi, đang đi vay để đi ăn cưới. Anh cười phì bảo, anh không từ chối hay trốn bớt được à, ảnh bảo không, ai lại thế, kể cả không đến cũng phải gửi phong bì. Anh thấy nghẹn ngào. Bây giờ ảnh sắp cưới vợ, chắc người ta đến đông lắm, anh ấy “tốt” với người ta thế cơ mà.

Vấn đề, anh nghĩ, là ở cái chữ “tốt” ấy. Không đến, nghĩa là không tốt. Đời người chỉ có một lần, sao lại không đến chung vui. Để anh nói cho em nghe về cái câu này. Thứ nhất, đời người làm cái gì cũng một lần. Không nhất thiết phải đợi đến lúc em cưới anh mới chia vui với em. Em làm được cái gì mới, cái gì hay, em đi đây đi đó, em lên chức, em sinh con, em thuê hay mua được nhà... đều đáng vui mừng cả. Và nếu là bạn thực sự, nếu đủ thời gian và quan tâm, hãy vui với nhau từ những điều đó, hàng ngày. Mà hàng ngày không được, thì cũng đừng cố mà đến đám cưới như là để chứng minh mình có quan tâm. Vô ích. Hơn mọi việc, ấy là việc không cần cố, không nên cố. Hai nữa, có nhiều cách chung vui, có nhiều cách chia sẻ. Mà vui tức phải là vui thực sự. Việc đến đó, ngồi ăn một bữa, nhìn cái vở tuồng diễn đi diễn lại y chang trăm lần như một, ngó mặt nhau cười một cái, rồi về, mà gọi là chung vui, anh thấy không vui, nên anh thấy không đành.

Trên cõi đời giả tạm và hời hợt này, anh cho rằng đám cưới là một trong những thứ giả tạm và hời hợt nhất. Nó hiện hữu hóa và ảo tưởng hóa tất cả những ước mơ hy vọng vốn vô cùng mong manh của con người về một hạnh phúc lâu bền, những niềm vui vĩnh cửu. Khi em chúc ai đó “trăm năm hạnh phúc” em thừa biết là không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hoặc là em chưa biết, hoặc là em vẫn tin, thì nay anh nói cho em biết, không có điều như vậy tồn tại trên đời. Hạnh phúc trong đời (người bình thường, như em và anh) chỉ là những khoảnh khắc rời rạc và mong manh, ta chỉ chạm đến khi tâm an tĩnh, bình yên, thực lòng. Làm sao ta thực lòng cho được khi ta cứ phải diễn hết trò này đến trò khác trong một đám cưới, cười sái cả miệng nhưng không được khép lại, tay phát run lên vì cầm cốc đi từ bàn này sang bàn khác, làm sao ta bình yên được khi ta cứ nghĩ xem người này người kia có đến không, hai họ có hài lòng không, liệu đặt bàn có bị thừa hay thiếu, liệu sau đám cưới này đôi ta lời được bao nhiêu.

Anh biết, rồi em sẽ lại quay về câu muôn thuở “đời người chỉ có một lần...”. Và em sẽ nói rằng cái mà anh cho rằng là mệt mỏi, là bộ tịch ấy, khi em thấy hạnh phúc thì em sẽ không lấy đó làm điều, rằng nó chẳng là gì so với hạnh phúc lớn em sắp có. Có thực thế không em? Anh không muốn trù ếm, đe dọa hay bất kỳ ý gì khác, nhưng có thực là em đang sắp có hạnh phúc lớn trong đời không? Những bạn đã có gia đình, trả lời hộ tôi, các bạn có đang hạnh phúc?

Ồ dĩ nhiên là các bạn nói có. Chả nhẽ lại nói không :) Tôi đành mừng cho bạn, biết nói gì hơn. Tôi hỏi không phải để tìm câu trả lời của các bạn. Tôi hỏi để chia sẻ với các bạn câu hỏi. Nếu các bạn sống mà luôn tự hỏi rằng “mình có đang hạnh phúc” thì cơ hội hạnh phúc sẽ đến nhiều hơn là không hỏi gì. Tôi hơi buồn khi cảm thấy là nhiều bạn đang không hỏi gì. Đời là một mớ công thức, cứ đem ra mà áp dụng đến hết thì thôi.

Anh đang nói về gì ấy nhỉ? À, đám cưới. Anh muốn nói rằng vốn nó chẳng là cái gì hết. Như mọi định chế, mọi khế ước xã hội. Nó phi tự nhiên. Người ta yêu nhau, sống với nhau có thể là tự nhiên (có thể thôi nhé), nhưng đám cưới thì tuyệt nhiên không. Nó không đảm bảo cho hạnh phúc, nó không đảm bảo cho lâu bền. Nó dựng lên bởi vì con người bơ vơ quá, yếu ớt quá, hời hợt quá, cần gì đó để đánh dấu, để dựa vào. Những tưởng dựa vào thì an toàn, êm ấm, nhưng rồi, sớm hay muộn, ít hay nhiều, sẽ nhận ra mình bơ vơ trơ trọi như từ nguyên thủy. Rồi tiếc nhớ tự do, rồi hoài vọng, rồi “giá như”... Khi hời hợt chồng chéo lên hời hợt thì mọi điều đều nhạt nhòa hết cả.

Anh nghĩ anh sẽ suốt đời cầu nguyện cho bạn bè anh hạnh phúc và may mắn mà không đến dự bất kỳ đám cưới nào của bất kỳ ai.

Bút Chì

P/S: Lâu lắm rồi mới tìm được người đồng điệu về chuyện ni như bạn ni, dù không đến nỗi ghét đám cưới của thiên hạ đến vậy, chỉ không hào hứng đi đám cưới và ghét ....làm đám cưới. :))

Thứ Ba, 8 tháng 6, 2010

8.6.10

"Để yêu một người thì không cần cố gắng, chỉ cần có "duyên" là đủ... Nhưng để tiếp tục yêu một người thì phải cố gắng"

Thứ Hai, 31 tháng 5, 2010

Tiếng nước

"Tiếng đất nước cất lên cùng sóng vỗ
Nghe quen rồi mà cứ rưng rưng" (LQV)

Người ơi, mình nhớ tiếng - nước ấy, nên đọc hai câu này mà rưng rưng thương người thơ quá.

Đất nước không chỉ là tổ quốc, mình muốn gọi cái doi đất bên sông là đất nước.

Cái bến nước ấy đấy, có thể còn hoai hoải mùi bùn, lại không xanh mướt, nhưng cái tiếng nước chạm đất ở đó đã ở lại với mình, từ cái đêm mình nghe trong tiếng nước vỗ bờ nhịp điệu hợp tan, âm âm chậm rãi như hai cái bóng người lầm lụi trên ghe đi ngang đêm. Cái tiếng nước ấy, vừa đủ ấm như lời chào buổi sơ ngộ, vừa đủ lạnh như đá vàng đã mỏi...

Một ngày trăng khác, nhé, bỏ hết ngoài tai chuyện bướm ong, chúng mình không nói tiếng - người, chỉ nghe tiếng - nước, được không?

30.5.10

Ai đã kém cỏi khi nói những lời vĩnh biệt thì không thể chờ đợi gì nhiều nhặn ở các cuộc gặp lại
(M.Kundera)

Thứ Hai, 24 tháng 5, 2010

Ai hong củi lửa cho thơ sém lòng

Rating:★★★★
Category:Other
Post theo yêu cầu của Tiểu Ngoan Đồng. Đây mới chỉ là nửa chương thơ (viết từ Hà Nội) trong ngàn chương thơ (viết từ muôn phương) của đại huynh Lam Điền ;))

Sợi dây tri âm đã thêm bền chặt giữa anh em ta từ những ngày ấy, chẳng hay đại huynh còn nhớ? :)

Chừ mây gió sông hồ thôi khắc khoải
nắng mười phương đau thắt một trưa buồn
hoa khế rụng trên chái nhà lai rải
có nhớ người ngồi khóc dưới mưa tuôn?

Chừ lạc bước sông hồ trên đất bắc
chuyện trăm năm bặt dứt nghẹn ngang đầu
gió vẫn thổi tiếng người qua rát mặt
dấu chân nào day dứt một niềm đau

Chừ xa lắm, niềm tin nào có nữa
cõi nhân gian vô lý đến thật thà
ừ cũng biết niềm tin thành vụn vữa
mái ấm nào cũng hóa tuyệt mù xa

Chừ lẻ bước một mình trong gió bụi
nghe ngàn trăng ngàn gió vãn bên đời
tay níu giữ một chút vàng nắng lụi
ngửa lòng mình rồi giũ áo ra phơi

Chừ lạ lắm, cõi người không định trước
sống hay không và gục ngã bao giờ
tim còn đập thì bàn chân vẫn bước
mắt vẫn nhìn và giọng nói ra thơ....

Chừ tất cả cũng là hư ảo tất
như chiều qua con dế bật rên buồn
chỉ hư ảo hiện đang là rất thực
thực tế là.. là hư ảo luôn luôn...

5-10-2004


"Người ơi người ở đừng về"
lời môi lưỡi rót lạnh tê mấy mùa
cảm tình đâu có bán mua
mà buông bắt để hơn thua làm gi
giữ người đi để người đi
người thương nương bóng cây si hiểu lầm
một ngày hơn cả trăm năm,
tình yêu đâu nhất thiết cầm tay nhau
mắt người mượn sắc ca dao
lầm nhau câu hát ngấm vào si mê
giữ người đi để người về
tình yêu nào có nguyện thề dạ thưa
người nay mượn cớ người xưa
để cho phản trắc đổ thừa câu ca
trải lòng đâu kể gần xa
ngắt làm chi ngọn hoa cà vu vơ
Nếu như nắng đợi mưa chờ
gặp nhau là bởi bất ngờ nhân duyên

13-10-2004


Bất ngờ

Bất ngờ uống, bất ngờ say
bất ngờ tỉnh dậy thấy ngày qua đêm
bất ngờ rối ruột nhau thêm
đường xưa váng vất cho mềm nỗi đau
Bất ngờ mình lại gặp nhau
tình thân hữu chúc một câu bất ngờ
thế rồi chắt rượu thành thơ
thắp lên một đốm bất ngờ trong nhau
Bất ngờ biết đấy là đâu
mượn thời gian nhấm sẫm màu nhân gian
bất ngờ trong chuyện đa đoan
để ai bất chợt về hoang mang ngờ....

17-10-2004


Băn khoăn chi chuyện liệu chờ
ngày mai là của bất ngờ hôm nay
khi bàn tay nắm bàn tay
đừng buông bắt những chân mây cuối trời
kìa em đang đứng bên đời
vội làm chi một kiếp người tẻ suông
đa mang chi một nỗi buồn
để trăm năm cứa vào buôn buốt lòng
khoắng tình cảm gạn đục trong
mới hay giữa mớ bòng bong có mình
thì thôi, gác cuộc hành trình
về treo đao kiếm với tình trạng trơ
giấc đời mơ giấc đời mơ
ai hong củi lửa cho thơ sém lòng
người xưa vượt núi băng sông
để người nay biết về đồng ăn cua....

25-10-2004


Mỗi sớm mai

Mỗi sớm mai thức dậy
lại nghĩ đến những người mình yêu thương
thân thiết nhất
có những người xa ta
nửa vòng trái đất
có những người gần ta
chỉ một tiếng a lô
trái đất vẫn tròn vo
nên tình thương gặp lại hoài không dứt
có những nỗi niềm lấp khuất
xếp thành bậc đá tâm hồn
mỗi ngày một dày hơn
đanh rắn
có những niềm vui đầy đặn
đã bốc hơi bay đi...

Mỗi sớm mai
ta chờ đợi những gì
từ cuộc sống?
Ngòai kia trời vẫn rộng
Xung quanh mình còn có những niềm thương
rất đỗi bình thường
nhưng vẫn hồng mỗi sớm
để trong ta niềm tin chưa tắt lịm
niềm tin với nhân gian
không hình tướng rõ ràng
không kỳ vọng
vì biết đời vẫn rộng
mười ngón tay không giữ được gì đâu..!

Mỗi sớm mai
Ta lại bắt đầu
dốc sức vào công việc mới
niềm thương nếu còn
sẽ đợi
bước chân ta
và nếu nhân duyên không hóa thân vào dưới mái nhà
thì cuộc sống vẫn sông hồ vô định
kiếp người vô định
mở lòng ra
giữ lấy chính tâm mình
giữ lấy niềm tin
sống và chuyển cuộc đời bằng công phu tinh tấn
niềm vui vô tận
khi nhân quả hoàn thành
dứt bặt tử sinh
tự biết mình làm được
điều không nói trước
không đợi chờ ai
không quy định ngắn dài
chỉ biết mỗi sớm mai
vẫn đợi chờ ta
sống tốt.

Trưa 3-11-2004


Những chuyện buồn
như lửa đêm gặm nhấm
như ngàn truông gió ngậm
ngột ngạt vô cùng

Những chuyện buồn
dạy ta biết bao dung
biết nhìn trong thiên hạ những gì còn khiếm khuyết
gió cạn mùa cũng kiệt
kiếp người sao khỏi long đong

Những chuyện buồn
cho ta biết thong dong
bỏ mặc dòng đời xuôi ngược
nỗi niềm phía trước
đến hay không xin hãy tự nhiên là

Những chuyện buồn
cho ta hiểu thêm ta
gác lại một tầm tay với
mở lòng ra với những mai hồng nắng mới
thấy đời còn vang nhịp sinh sôi

Những chuyện buồn
như em và tôi
quá khứ đan vào cơ cực
vẫn giữ niềm tin phía trước
khi bàn tay nắm bàn tay

Những chuyện buồn
như đêm nay
lặng lẽ
ly rượu cũng bất ngờ
cạn mãi không say...

Giọt buồn đắng nữa thành cay
Rót sầu cho chén rượu đầy đêm vơi...

Đêm say 8-11-2004

Nơi con về

Đất vẫn nảy mầm xanh từ vạn thuở
Nên lòng con vướng víu đọt rau vườn
nắm tay mẹ nhận bao lời nhắc nhở
mẹ dành dụm một đời, trao con những yêu thương

Rồi sương gió vẫn về trên tóc mẹ
để con đi xa lắc bước sông hồ
đêm gió lọt vách nhà thêm quạnh quẽ
nỗi nhớ vo tròn giọt nước mắt chưa khô

Con nhớ lắm, góc bờ ao cá quẫy
liếp cam giờ bén rễ được bao nhiêu
mẹ un khói cho hoàng hôn ngún cháy
và mắt con cay mải miết trong chiều

Giữa xứ lạnh thèm về bên bếp lửa
Nhìn sợi khói tinh sương treo nắng sớm qua thềm
Cánh võng cũ chắc còn bên bậu cửa
Khóm củi sau vườn ai tiếp mẹ tìm thêm?

Hẹn với mẹ một ngày hoa khế nở
rộn sân nhà nắng mới cũng ngân vang
đường quê ấm trả lời con duyên nợ
nghĩa trăm năm về đoàn tụ họ hàng.

(Hà Nội - mùa đông năm Giáp Thân)

Lam Điền

Câu thơ đề nốt cho ngày đi qua

Rating:★★★
Category:Other
Chép tạm cho Tiểu Ngoan Đồng, nhân lỡ hôm qua giang hồ bịa đặt mình thuộc trăm bài thơ của Sói :p

Có nàng con gái như sương
Nửa đêm đốt nén trầm hương quán thiền
Ta ngồi ngơ ngẩn ngoài hiên
Nghe kinh ngỡ lạc mấy miền vô ưu

***

Em về vui cuộc nhân sinh
Còn duyên khắc tụ cạn tình khắc tan
Ta ngồi trong giấc đại ngàn
Buông đường mây trắng lòng an định sầu

***

Lời giả trá lời thật thà
Lời lành lời dữ cũng là lời thôi
Người nghe cười khóc từng hồi
Thân tâm cuồng loạn xóa bôi chân tình

Em ngồi đối diện vô minh
Lời nhân gian rọi một linh ảnh sầu

***

Ưu Đàm một đóa vừa niêm
Ba ngàn thế giới cùng khiêm cung chào
Hỏi ai giữa chốn lao xao
Thấy sen còn nhớ đường vào tánh không?

***

Tay nâng chén rượu ngang mày
Men nồng chưa thấm hồn say mấy lần
Nghiêng đầu trông phía cố nhân
Tâm giao cách mấy đường trần có hay
Giật mình níu vội chân mây
Câu thơ đề nốt cho ngày đi qua

***

Mỗi bài thơ dẫu vài dòng
Cũng là tấm lòng vọng tiếng tri ân
Gửi em một chút ân cần
Riêng ta giữ lại vạn phần lẻ loi

Mỗi bài thơ một nụ cười
Gửi lại cho người hạnh phúc mây bay
Riêng ta giữ lại trên tay
Một vầng trăng mộng của ngày xa xưa

Gửi em một thoáng hương đưa
Tất cả lọc lừa giữ lại riêng ta
Gửi em một chút tình xa
Riêng ta giữ lại bao la tình sầu

Lời thơ như tiếng nguyện cầu
Ru em dỗ giấc mộng đầu bình yên

***

Người ngại xa kẻ ngại gần
Cuộc tình muốn chớm tần ngần ngại tan
Thiền sư ngại khách hồng nhan
Say kinh bỏ hội trần gian lẫy lừng
Ta sợ phố muốn về rừng
Ngại đêm mộng mị khóc từng tình nhân

Thì thôi xa ngái như gần
Nghìn năm ai nhớ một lần mây qua


Sói Đồng Hoang

Thứ Sáu, 21 tháng 5, 2010

Mơ khăn gói

Ðêm đêm mơ thấy làm khăn gói
Ðể sớm mai rồi vẫn quẩn quanh
(Quang Dũng)

Thứ Năm, 20 tháng 5, 2010

Vọi

Vài dòng viết vội... để biết là có những lúc mình nhớ Vọi.

Vọi của Khái Hưng, và là Vọi - tên mình đặt cho anh - người đàn ông đã cắn răng đến bật khóc khi viết được cái tên của chính mình, sau bao ngày cặm cụi học 24 chữ cái mình "dạy".

Nhớ Vọi, ...nhớ những tháng ngày đúng là tháng ngày của tuổi trẻ, những ngày miên man trong một tinh thần không - sai - khi - dùng - từ - "phụng sự".

Nhớ con sông đang đêm mấy anh em chèo ghe ra giữa lòng, quây quần đun nồi cháo nhỏ.

...Nhớ những ngây thơ mà không kém phần đắm đuối, của những tình cảm dềnh dàng mà trong mát như tràng giang xanh thẳm.

"Vọi" đã gọi cho mình nhiều lần sau đó, để nói những lời không đầu không đuôi. Thương đến làm mình sợ. Anh, sau những ngày từng ứa nước mắt vì những - con - cua - mình - bắt được phóng sinh, sau những ngày nước triều lên đó, có yêu thương và hạnh phúc với những gì đơn sơ lổn ngổn quanh cuộc đời anh?

Giữa phù phiếm, trí trá những lụa - lời mềm như nước bén như dao, lại nghĩ về những Vọi. Sao mình không sắp xếp một lần thăm nhỉ, để xem Vọi - mình - biết có sống ...tốt ko, dù đời anh mãi mãi anh không diễn đạt được bằng một lời có nghĩa.

Vọi à, cô gái nhỏ giờ đây muốn tin, với mỗi cuộc đời, có những cái chẳng bao giờ cần thiết.

đi đâu

Muốn lên tàu đi đâu thật xa
Nhưng nhà ga đã sụp
 (LQV)

Thứ Tư, 19 tháng 5, 2010

19.5.10

...về vun hoa trái cho ngày tỏa hương

Thứ Ba, 18 tháng 5, 2010

Cỏ

Nhưng không sao cả em ơi
Cỏ sinh ra là để gót giầy dẫm đạp
Để vô danh
Để xanh

Để hát
 (Phùng Quán)

17.5.10

Mái - nhà - Tâm giữ chút mình
bình yên giữa những hư tình bủa vây

Thứ Tư, 12 tháng 5, 2010

Con bướm bay lên

Đó là một buổi trưa mùa thi. Hình như năm lớp 7. Cô bé ngồi "trả bài" một môn học thuộc loại "thuộc lòng". Làm bài thi nhưng khá là phân tâm. Vì ở một góc tường của lớp học, một con bướm vàng sa vào lưới nhện, vùng vẫy mãi rồi lịm đi giữa cái lưới mỏng tang kia.

Không thể nhớ vì sao thi xong, mãi bận tâm chuyện gì khác mà cô bé đạp xe một mạch về nhà. Giữa đường nhớ ra con bướm vàng. Lòng đầy ân hận, cô quay trở lại trường học, chạy vào phòng thi, ôi, con bướm vẫn đang đợi mình!. Cô bé nhấc cánh bướm, chẳng biết làm gì với nó, cô mang ra giỏ xe, chở về nhà. Vừa đi vừa cầu nguyện. Giữa đường, ngay đến khúc mà cô bé đã quay đầu lại, bướm cất cánh bay...

Buổi cafe sáng nay, từ một câu chuyện tình quanh cái chết một con bồ câu, vô tình cô kể chuyện này với một anh bạn, không tin là mình suýt ứa nước mắt. Cô nhận ra, mãi mãi cô không thể kể được câu chuyện theo cái cách mà cô bé ngày xưa trong cô đã hồi hộp, day dứt và hân hoan đến độ nào.

Cũng như, mãi mãi cô không hiểu được bầy kiến đang trôi lớp ngớp đã làm cô bé tuổi 13 đau đớn đến mức nào, để xin bầy kiến này, bầy kiến kia được sống, và đổi lại một điều mà một đứa trẻ thông minh chẳng thể nào nghĩ đến. Không lâu sau đó, như lời nguyện đã thì thầm không cân nhắc nghĩ suy, người cô bé đầy ghẻ chóc, hành hạ cô không ít một tuổi hoa niên, nhiều vết bầm đen còn đến bây giờ. Bản thân cô bé, ngay từ những ngày tháng u uất đó, đã không dám tin lời nguyện cầu linh ứng, nhưng cũng không lý giải được sự trùng hợp đến buồn cười khó tin như vậy.

Giờ "note" lại những chuyện này, chỉ thấy thương cô bé ngày xưa, sao thiệt là thơ dại, và nhạy cảm đến đau lòng.

Cô bé ấy, luôn luôn là lớn chậm.

Phải vậy chăng mà đến tuổi 30, cô mới thấy mình sống những ngày bình tĩnh và khoáng đạt nhất trong cả một đoạn đời tuổi trẻ. Nhưng rồi 10 năm sau, nhìn lại lúc này, có lẽ lại thấy cái tuổi 30 ngày xưa sao ngây dại quá chừng!

Cô, có kiếp nào quay về làm con sâu cái kiến? ....Đợi một bàn tay thơ bé giúp mình bay lên.

"Note" lại những dòng này, để thêm một lần rớt nước mắt: "Cô bé" ơi, xin đừng hoài bé dại...

Thứ Tư, 5 tháng 5, 2010

Mỗi ngày tôi bịa một ước mơ (2)

Hôm nay thì có đến hai cái gọi là ước:

1. Dậy thiệt sớm, chạy trên con đường đó, nhưng thay vì quẹo trái như hàng trăm ngày đã quẹo trái, sẽ đi thẳng, ghé ngồi chùa nớ, ngồi dưới gốc cây, nghe chuông chùa, thở hương trầm, và đọc những trang kinh dịu dàng yêu thích nhất. Xong mới đi làm.

2. Làm một chuyến xe máy một mình như bất kỳ một thằng con trai nào cũng có thể làm được. Ít ra chỉ là để được “driving”. Đốt xăng trên những hành trình, như đốt tan tành những mảnh tình vu vơ thành tro thành bụi. Giữ tay lái như giữ mình vững vàng không ngã. Và nhấn ga như khởi sự những nhịp đời chẳng bao giờ mòn cũ.

Thảng hoặc dừng lại và yêu. Yêu những cảnh mới gặp, những người mới gặp. Những phải lòng nguyên sơ không đượm chút hoặc nghi. Rồi lại lên đường. Yêu mình tĩnh tại trong sự chuyển dịch của xác thân.

Đã nghĩ đến điểm đến đầu tiên cho một chuyến. Tại sao không chứ? Hura!

Thứ Ba, 27 tháng 4, 2010

Vỡ nốt hôm qua

1. Đưa một chị đồng nghiệp về, không hẹn mà ghé chùa "xưa", không hẹn mà gặp một dòng sông rộng. Nhắn cho người bạn lãng tử hoang dại lãng mạn của mình, thế là có thêm một chỗ để tụi mình "đi ngắm dòng sông". Vui âm thầm.

2. Buồn người. Thẳng thắn với nhau đi, đời có khối mối thâm tình không cần...thâm mãi. Nam Mô Thường Bất Khinh Bồ Tát. Nhớ thì nhớ, mà "hành" thì khó quá đi! Lại buồn cái thằng mình.

3. Khuya nói chuyện với cây bàng, tán lá ngang tầng 3 ban công, nghĩ đến lúc chia tay, nghĩ đến lúc rồi có lúc, bạn - của - ngày có khi chỉ là dòng sông, cây bàng, hay một áng mây cô lẻ, hay một quyển sách không một ai nhắc đến trên đời. Những tình yêu cũng chỉ còn chừng ấy các thứ bé nhỏ thật thà.

4. Những cỏ cây không nói lời vô nghĩa. Những đồ vật mang duy nhất một gương mặt, cho đến khi vỡ nát. Chỉ lòng người khó hiểu. Và sao mà hẹp quá, như mình đấy thôi...

Thứ Sáu, 23 tháng 4, 2010

Yêu lần nữa...

Dù có thế nào, cuộc đời thật đáng sống…nhất là khi có Sách.

Có những cuốn sách mà vẻ đẹp thiên nhiên, vẻ đẹp tâm thức, cả vẻ đẹp của ngôn ngữ…. cứ sóng sánh trong mình lòng yêu cuộc sống khôn tả.

Mình yêu những đêm khuya ngủ muộn với sách. Ai bảo “việc đọc sách là hành vi hướng đến sự cô đơn”, mình không thấy thế. "Sống" với điều gì đó "một mình" không đồng nghĩa với cô đơn. Thường là mình đã quên mất "cô đơn" hay thoát khỏi nó khi đọc sách, hoặc nhờ có sách. Đọc sách, đôi khi mình thấy sợ… con người hơn, nhưng mình cũng yêu con người hơn bao giờ.

Nếu “cây là thơ của trời”, thì mỗi con người – với tất cả những thanh tịnh, ô trọc trộn lẫn qua trùng trùng hành, thức, danh sắc, lục nhập…, ái, thủ…. - vẫn là một cái cây xanh của cõi sống này. Lành hay độc, vẫn cần được hiểu biết chừng nào. Và sách là hoa của cây - người ấy, giúp mình gọi được tên cây, cho mình yêu lần nữa…mọi nỗi vui, đau chốn này.

rễ người dài

Người Tày có câu: "Rễ cây ngắn, rễ người dài, người ta chỉ có thể giữ được tay, được chân, sao có thể giữ được lòng nhau"

Chủ Nhật, 18 tháng 4, 2010

Một bến náu hạnh phúc


Un havre de Bonheur. Một bến náu hạnh phúc (*)

Mình thích cái cụm từ đó. Thích mấy hôm nay.

Mình tự hứa sẽ dọn dẹp cái "bến" đó thiệt rộng, thiệt trong, cho chính mình cũng như cho ai đó thật sự cần, vì nợ vì duyên... Độc hành hay song hành thì cũng cứ là "một bến náu hạnh phúc".

Hạnh phúc giản dị thôi: chịu mình, chịu đựng người ;)), cười với mình, cười với nhau, để vui từng ngày qua, vui từng cơn nắng, cơn mưa về....lộng lẫy ;)

(*) Đọc thấy trong cuốn Chỉ tại con chích chòe.

Thứ Tư, 14 tháng 4, 2010

14.4.10

Em ơi chớ vội theo người
Nằm chơi với chị đủ cười ngả nghiêng!
(for Ley ;)

Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010

Tưởng tháng tư

Tháng tư lại đến. Tháng tư chưa qua. Tháng tư đang dần kết lại.

Tháng tư nắng chảy trên ngày - biết rõ ngày tháng tư. Tháng tư soi một cảm tình tưởng tình cờ tưởng định mệnh tưởng có tưởng không. Ô hay tưởng hay không tưởng. Rồi yêu dấu cũng tan như xuân sắc phai tàn.

Này tháng tư trôi, tin tôi, mùa - xuân - ai ngái ngủ, hạt cỏ kia sẽ vẫn nẩy xanh một khúc đời.

Chủ Nhật, 4 tháng 4, 2010

Cứ đơn giản đi


Đó là “slogan” trên menu của một quán “uống cùng nhau” bên đường.

“Uống cùng nhau” là từ bạn dùng thay thế cho chữ “nhậu”.

Khi một đứa con gái rủ ai đó đi uống, có phải là có chuyện gì để kể? Đứa này trông thấy đứa kia có vẻ ngà ngà say là lại đùa: “Rồi, sắp kể chuyện rồi!”.

Rốt cuộc thì chẳng có chuyện gì được kể, chẳng có gì đáng kể. Vì đời sống này, nâng ly lên rồi thì thấy đơn giản quá đi, như cái chất lỏng óng vàng chưng cất từ cánh đồng, vốn dĩ đâu có tệ.

Rốt cuộc có quá nhiều lý do để cụng ly mừng nhau. Vì đời sống này, đêm ấy, những niềm vui ngay cạnh cũng giản dị biết bao. Là ánh đèn vàng phả lên con đường vắng. Là trăng soi chéo một chỗ ngồi. Là con gió sót lại từ dòng sông xa thổi về. Là những khoảnh khắc nép vào nhau cho máy ảnh lưu hình. Là niềm tự hào tự do của những kẻ độc thân cùng lứa. Là hiện diện với nhau...

Những câu thơ cũng là trò vui không dè sẻn. Đã cụng ly nhau sau một câu thơ chùng lại - “Dài như con đường em chở buồn đi”. Đã cười lần nữa với cái câu “Trời trời có một cái hoa/ Nở ra một phát làm ta hết hồn”. Đã ráng mà nhớ cho ra bài thơ tình của bạn: “...Em, này em, thật dịu dàng/ Mình, rồi nghen, biết rộn ràng sớm khuya”…

Vui với một đêm say “ôm đời ngủ muộn” như thế. Vui vì hiểu ra những nỗi buồn thoáng qua chẳng có gì đáng (để) kể, cả lúc tưởng gần như muốn kể. Vui vì có gì là quan trọng đâu, rằng đêm đã trôi qua ngày, rằng mình đang xoa bàn chân như xoa đàn kiến. Có gì là quan trọng đâu, rằng mình có phải tựa vào bạn không mới về được nhà…

Nên, ừ, cứ đơn giản đi, những cơn say bất thần, những trận cười đổ xuống…

Thứ Năm, 1 tháng 4, 2010

Nhạc Trịnh

Rating:★★★★
Category:Other
Trích post hai bài viết của anh Nguyễn Trương Quý cho ngày giỗ Trịnh:

[...]

Nhạc Trịnh thực tế là một đại biểu chiết trung của nhiều giá trị. Ca khúc ngắn gọn theo cấu trúc hai đoạn nhạc có những sắc thái Á Đông rất nhẹ nhưng đủ để gây ấn tượng, những âm hưởng ca Huế thoảng qua như sương khói. Không cầu kỳ kỹ thuật nhưng cũng vẫn có độ sang trọng. Cảm xúc vừa mới nhú tinh khôi nhưng đã song hành ngay sự rã rời buồn nản. Chiều sâu của ca khúc Trịnh Công Sơn là một sự kết hợp kỳ dị cả sự sám hối Thánh kinh (Phúc Âm Buồn) lẫn tinh thần an nhiên Phật giáo (Đóa hoa vô thường).

Thêm vào đó, do xuất thân từ vùng đất miền Trung Việt Nam, nơi pha trộn nhiều ảnh hưởng văn hóa, lại là người thừa hưởng nền giáo dục Tây học cũng như xê dịch nhiều, Trịnh Công Sơn làm nhòe mờ những dấu vết ảnh hưởng một cách tinh tế. Khó nói ông nằm trong một vùng văn hóa nào, nhưng hoàn cảnh đất nước chiến tranh đứt rồi lại nối chắc đã khiến cho ông chọn lấy “vũ khí” là ca khúc ngắn như ballad, dễ hát lên mọi nơi, chỉ cần đệm bằng cây đàn ghita, dạo vài hợp âm là đủ vẽ nên một không khí đầy ám ảnh ma mị.

Nhạc Trịnh Công Sơn không bộc lộ rõ yếu tố giới trong mối quan hệ tình ái. Đa phần tình ca xưng “tôi - em”, rất ít bài có xưng “anh - em”. Sự trung dung đó khiến bài hát Trịnh có sự tương hợp với ý thức kín đáo trong biểu đạt tình cảm có phần ảnh hưởng bởi giáo lý truyền thống của người Việt. Một sự gián cách về chủ thể khiến người hát lên những ca khúc ấy dễ dàng hóa thân, giữ ở một trạng thái vừa độ, không đắm đuối cũng không gào thét bản năng. Sự chừng mực đó có thể khiến nhiều người nghe thời nay cảm giác “một màu” đơn điệu. Nhưng hơn rất nhiều người, và dường như cũng chỉ mới có Trịnh Công Sơn làm nên cả một khu rừng âm u kỳ dị, mỗi cây là một bài hát lạ lùng, mỗi hình tượng nở ra trên đó như những đóa hoa không thấy mọc nơi khác. Ta thấy em trong tiền kiếp, với cọng buồn cỏ khô. Ta thấy em đang ngồi hát, khi rừng chiều đổ mưa. Trịnh Công Sơn vẽ ra được những trạng thái đời, bài ca có khi chẳng kể lại một câu chuyện cụ thể nào, nhưng lời ca để ngỏ những dư âm tìm giải đáp...

(Trích Trịnh, rock: Đi tìm cái nguyên thủy)

****

[....] ...Không gì buồn với một người sáng tác là không sáng tác được, nhưng cũng không thể vui khi phải ở mãi một trạng thái, bất biến một phong cách, nhất là như người ta vẫn nói “vận vào người” những ám ảnh bi kịch thân phận quá nổi tiếng. Ông đã phải gánh bi kịch ấy cả thời tuổi trẻ của mình, gánh cho cả vài thế hệ chiến tranh. Chúng tôi sinh ra khi đã hòa bình, yêu cái âm u thuở nào của gió cát phù du bay về, nhưng chúng tôi cũng hạnh phúc vì Trịnh Công Sơn vẫn đồng hành với tuổi trẻ của mình, những bàn chân em đi nhè nhẹ… em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh…Chúng tôi vẫn nghĩ, “bọn mình cũng có Trịnh Công Sơn”.

[... ] Không nói quá, nhạc Trịnh Công Sơn đã là nguồn giải trí quan trọng đặc biệt trong cái thời tuổi lỡ nhỡ mười sáu, mười bảy của chúng tôi. Ca từ nhạc Trịnh đã cung cấp cho chúng tôi một khả năng diễn đạt khác, một nguồn từ chương tiếng Việt phong phú, và nhất là đẹp đẽ đầy kỳ ảo khơi gợi tưởng tượng, điều ít tác giả làm được.

Nhưng hình như chúng tôi yêu nhạc Trịnh còn với một cảm xúc như tình thương dành cho người có số phận thăng trầm. Với tư duy rất trường ốc của mình, chúng tôi tiểu thuyết hóa cuộc đời của nhạc sĩ lên, cuộc đời đi qua những gai góc, đảo điên, chết chóc, nhưng lúc nào cũng giữ cho mình một “đóa hoa hồng hôn lên môi”. Cái vẻ đẹp nhân bản ấy có lẽ chính là phẩm chất khiến chúng tôi đã từng là những khán giả vô cùng trung thành của nhạc Trịnh. Ông không vì đau đớn đầy đọa mà có những dấu vết tình yêu bẽ bàng, sỉ nhục, cũng không kể công hay đòi hỏi đầy sát phạt trong ca từ bao giờ.

[...]

Trịnh Công Sơn hồi còn trẻ, đã ước vọng “khi đất nước tôi thanh bình, tôi sẽ đi thăm, Sài Gòn ra Trung, Hà Nội vô Nam”. Những năm tháng tuổi mới lớn của chúng tôi, Trịnh Công Sơn chính là hiện thân của một mơ ước đã thành, một người “của miền Nam” nhưng cũng là một người đã đến với chúng tôi từ trước rất lâu. Lúc viết Nối vòng tay lớn, chắc Trịnh Công Sơn không nghĩ đã làm cho hành trình của chính mình trở nên phi thường: Vượt thác cheo leo, tay ta vượt đèo, từ quê nghèo đến phố lớn, nắm tay nối liền, biển xanh sông gấm, nối liền một vòng tử sinh… Lúc còn sống, ông có nói, bàn tay là phần thân thể ông nhắc đến nhiều nhất trong ca khúc, bởi trên đó có những đường chỉ ghi dấu số phận. Ông chắc không ngờ, bàn tay ông đã vượt qua được qua bao điều không viết thành lời thành nhạc.

(Trích Tay ta vượt đèo)

Nguồn: http://truongquy.blogspot.com/

Thứ Hai, 22 tháng 3, 2010

Vẽ

Tôi vuốt mũi anh bằng bút chì mây
Tôi tô xóa bóng người trong mắt
gương - mặt - anh tôi có:
chỉ còn tôi - những dấu vân tay!

Thứ Ba, 16 tháng 3, 2010

Thơ chị So

Rating:★★★
Category:Other
Những bài em thích trong nhiều bài em thích :):

CHỈ LÀ THƠ

để có thể nếm ngày vui dịu ngọt
và một ngày buồn ảo não
không đâu
có thể giam mình trong ý tứ một câu
không gì cả
cũng thành ra đổ vỡ
xao xác một mơ hồ đã lỡ
một mong manh tan loãng mất rồi

***

VE CHAI (THƠ)

Ta nhặt nhạnh những vui vui nho nhỏ
những bồi hồi nho nhỏ
qua ngày
Trong đám đông im lặng
ta tách ra bóng dáng tạm thân yêu
để cùng nhầm lẫn một ngày
Và ta ngắm ánh chiều ngưng đọng
chẳng dài, chẳng rộng đủ bàn tay

và hóa ra
ta chỉ có thế này...

***

TÌNH TÔI

xin hãy nghe
trong luyên thuyên rối rít
có một lần ngừng bặt.

trong ngang ngửa con mắt dòm trời đất
có một lần thảng thốt
hướng về anh

***

BREAKFAST

Gượng nhẹ phết một thìa dịu ngọt
lên lát xao xuyến mỏng tang
và thêm nữa chút khát khao tan chảy óng vàng
E dè nhấm nháp.
Một ngụm đắm say ấm áp
pha loãng vị ngượng ngùng trong chiếc tách lo âu
Khẽ khàng nâng - ly bất ổn sẫm màu
chầm chậm khuấy cho tan viên ngờ vực

***

THU

Trời xanh thẳm một vòm vững chãi
chỉ để ôm tí xíu một lá vàng.

XUÂN

Xanh non về tự bao giờ
Phủ kín hết cành uẩn khúc

***

MỘT NGÀY BÌNH THƯỜNG NGỒI THƯƠNG BẠN MÌNH

Một ngày bình thường ngồi thương bạn mình
bạn mình thình lình ngộ cơn ngây ngô
Bạn mình giầu nhà lầu ô tô
Vợ bạn mình tử tế
Con bạn mình khôi ngô
Mà rồi bạn mình nghẹn miếng nhà giồng
bạn mình thèm lồng phồng đội cơn mưa giông
Nghiêng ngó làm sao cho có phần giăng sáng
Giăng kia sáng mà không nóng như đèn
Mát thanh rười rượi
Mà xa ôi xôi

:))

***

CHẤM

buổi sáng giòn tan tươi mát
chỉ một cơn đau là ung thối buổi chiều

dãy phím xếp hàng ngang thẳng băng
võng xuống bởi một một tin nhắn offline
tôi không nghĩ một tin nhắn offline nặng đến thế
nếu dãy phím của tôi xoay chiều dọc !!!!

và buổi tối của tôi cô độc
đứt lìa với ban mai.

***
...
Ngày dài trong bậc thang lên
Đứng đây?
Hay bước xuống thềm mà đi.
(trích Lục bát nhà thơ)

From: http://sonatan05.blogspot.com

P/S: Kết thơ như kết mọi thức ăn, thức uống nhà chị So ;)). Cảm ơn "những vui vui nhỏ nhỏ", "những bồi hồi nho nhỏ", đã khẽ khàng đan trong nhiều hạnh ngộ :)

Thứ Hai, 15 tháng 3, 2010

Kẹo & đom đóm

1. Ăn trưa với tri - kỷ - gần, nhắc về một tri - kỷ - xa. Chỉ còn một mẩu chuyện cho 100 ngày và 3 năm xa ngái. Nhưng vẫn là dịu ngọt. Và nhớ ra mấy câu này, viết từ một câu hỏi của ngày xưa: "...Muội, muội có chịu làm nghĩa trang của con đom đóm?"

Ta nguyện là bóng đêm
cho đèn anh thắp sáng
Là cánh đồng cỏ lặng
côn trùng hát bên nhau
Là chốn về ấm yên
khi lòng anh hoang hoải
Là đất hiền mát dịu
anh nằm với thiên thu...

Thương những lúc "còn biết yêu người" như thế quá!

2. Nhiệt liệt loan tin bạn Nâu đã có đủ kẹo để ăn đến hết năm nay (nếu không bị ai ăn ké:)). Kèm một loạt bị kẹo mềm kẹo cứng là một lọ thủy tinh dễ thương có nắp đậy bằng gỗ. Quanh lọ kẹo có những dòng chữ: "Tớ là nâu....Kẹo nhỏ nhắn...như tớ/ kẹo ngọt ngào...như tớ/ Kẹo trẻ trung...như tớ...Hãy lấy một cái kẹo của tớ/ Để được ngọt ngào một chút từ tớ". :)) Còn một số chữ nữa sẽ dịch từ từ ;))

Cảm ơn món quà "giả teen" (cuối cùng) này. Yêu ghê cơ! :x

Thứ Năm, 11 tháng 3, 2010

Không tuyệt vọng


Em muốn lên đồi buổi sớm mai
nghe nỗi nhớ lăn dài như viên sỏi
bặt tăm từ phía khởi đầu.

Em muốn về trên đồng cỏ
giữa gió trưa thả một con diều
ngỏ một bàn tay không níu, không buông.

Em muốn lang thang buổi chiều phố cổ
ngồi bên những quân cờ
xem con tốt qua sông lòng không bịn rịn.

Em muốn đêm đừng khóc. Thôi đừng khóc!
khi chỉ hơi thở vào ra là thật hơn tất cả
tất cả nỗi buồn…

Em có thể làm tất cả
một mình
không tuyệt vọng.

(April sigh, 4.2008)

Mình gõ cái này cách đây hai năm (bỏ nhuần). Sau hai năm, mình quyết định bỏ một dấu trong lời. Dấu hỏi cuối cùng. Mình sẽ không hỏi nữa, dù cho có thế nào. Mọi thứ cứ như nó là. Thứ hành trang mình cần nhất có đó. Để không sợ hãi.

Thơ cũ cho một password. Giờ đây, mình muốn đọc nó lên với ý nghĩ không hướng về ai cả -password mình còn giữ, hay password mới làm. Chợt nghĩ năm qua mình thở dài hơi nhiều. Tệ thật. Sẽ không thế nữa! :D

Mình nhớ April sigh khi sắp được về phố cổ trước tháng tư về. Mọi thứ ngoại cảnh mình muốn đều rất gần thế đấy!

Nhưng có ván cờ nào dẫn dụ mình chơi, bày, xóa miên man nữa không, từ trong tâm cảnh này? Mà thôi, mình bỏ luôn dấu hỏi này :))

Thứ Tư, 10 tháng 3, 2010

Từ nguồn diệu pháp


Rating:★★★★
Category:Books
Genre: Religion & Spirituality
Author:Thích Nữ Trí Hải
Post đoạn này sau khi nghe vài bức xúc của chị em phụ nữ, vì cái ngày 8-3 :)

...Mọi người mọi loài đều được hiển lộ đúng chỗ của nó và đều quan trọng, đều cần thiết như nhau.

...Nhưng quan niệm bình đẳng của Phật giáo phải được đặt căn bản trên tài và đức thì sự bình đẳng ấy mới có ý nghĩa thực thụ chứ không phải chỉ có tính cách chính trị, mị dân. Chính người phụ nữ phải nỗ lực gột bỏ những thói xấu cố hữu và trau dồi những đức tính, khả năng của họ để tạo nên sự bình đẳng ấy chứ không phải ngồi một chỗ kêu gào người ta đem đến cho mình, vì khi ấy sự bình đẳng nếu có thì cũng chỉ trên lý thuyết.

Đức Phật dạy rằng chỉ có tự chúng ta làm cho chúng ta thanh cao hay hèn hạ, không ai khác có thể nâng cao hay hạ thấp phẩm giá của ta. Trong vấn đề phụ nữ cũng vậy, khi người đàn bà chấm dứt những tệ đoan thường thấy, khi họ không tự hạ giá bằng cách biến mình thành một thứ hoa chỉ để trang hoàng cho vui mắt, khi họ không quá chú trọng bề ngoài mà biết thực sự đề cao, theo đuổi những giá trị tinh thần tâm linh, biết sống vì chân lý, thì họ không có lý do gì để mặc cảm về thân phận mình, lại càng không có lý do gì để kiêu căng, mà chỉ sống như một con người, đơn thuần là một con người...

(Trích Nữ giới trong Đạo Phật - Từ nguồn diệu pháp)

“Không làm khổ mình, không chuyên tâm làm khổ mình, cũng không làm khổ người, không chuyên tâm làm khổ người”, sống như vậy nghe qua thật giản dị, nhưng sự thật thì vô cùng khó khăn. Sống giản dị quả là rất khó “Live and let live” (hãy sống, và để cho thiên hạ sống với) là một lý tưởng mà xưa nay chưa ai thực hiện trọn vẹn, ngoại trừ Phật và một số rất ít những bậc Thánh.

(Trích Bốn hạng người - Từ nguồn diệu pháp)

http://www.thuvienhoasen.org/tunguondieuphap-00.htm

P/S: Mình rất khoái quyển này của ni sư Trí Hải, bạn nào...phát tâm đọc sẽ tặng ngay :)

Thứ Ba, 2 tháng 3, 2010

dạo này buổi trưa

có những lúc buồn không ra nước mắt
buồn như chết giấc
buồn như đang chôn cất
tất cả niềm vui!

:D

Thứ Sáu, 26 tháng 2, 2010

...Asking nothing in return

Không phải là “em nhớ…”
Không phải là "em thương.. "Mà là
Ví dụ, “hôm nay em mệt lắm, biết không”
Ví dụ, “Cứ mà tán gái đi. Đồ ngốc!”
Những từ em nói một mình
Nói không cần ai nghe.

“Biết không?”
“Đồ ngốc!”
Những từ khiến em vui
(dù mỗi em nghe thấy)
Bởi nhu cầu được hiểu là một nhu cầu đầy ải đôi khi rất chi ngớ ngẩn
Bởi niềm mong được yêu là niềm mong sầu khổ nhất trần đời em không muốn tự mình mang vác
Bởi yêu thương đến một ngưỡng nào đó sẽ là vô điều kiện, hồi đáp hay không đã ích gì
Và bởi em yêu - em biết:
Tự do - tự do của em chẳng cần ví dụ.

Biết không...



P/s: Thơ bịa:p. Bonus các bạn bài Live For The One I Love có đoạn điệp khúc tớ thích.

Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

Tết Gió

Ta yêu đời vì khoảnh khắc rong chơi.

Như hôm mùng 4 tết ngồi ở phòng chờ sân bay BMT, chẳng có gì để chờ đợi ngoài một chuyến bay sắp cất cánh sau một tiếng nữa. Hành lý đã gửi, chẳng có gì để cầm nắm ngoài một cây bút chì nhỏ xíu xiu, một cuốn sách mỏng. Cuốn sách vô tình làm ta thấm thía hơn bao giờ câu thơ của thầy Tuệ Sỹ: Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao...

Những khoảnh khắc thanh thản nhất, hầu như là những lúc một mình, không mơ - tưởng... Như hôm mùng 3 tết ngồi trong buồng lái đầy nắng cao nguyên. Với những hàng cây lá non. Những con dốc hẹp… Những lộc non làm tim ta run rẩy. Ta nào có một mình.

Như buổi chiều đăm đắm mây vàng nước êm nơi hồ trên núi. Gió thổi tràn mà không chút lạnh.

Như đêm 29 nằm nghe mãi trùng trùng cơn gió chạy, bời bời tiếng lá va nhau...

Mỗi thứ dội vào lòng những xao động lạ. Ta đã vắng ai, nhớ ai, đã hỏi thầm ai đó… Để thương ngàn cuộc đi huyễn mộng...

Thế nên yêu... Yêu những lúc chẳng có gì để đong đưa nỗi cô độc hay ưu phiền, nhung nhớ, khi thấy ra đâu chỉ là vọng tưởng, vọng tưởng mà thôi...

Thứ Ba, 9 tháng 2, 2010

mãi xanh

Sẽ mãi xanh như một bắt đầu
Như vòm trời mùa xuân xao xuyến vậy
Hạt mầm bé giữa tim em thức dậy
Nở cho anh mỏng mảnh đóa hoa ngời

Nguyễn Thiên Ngân

Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2010

6.2.10

Lận đận năm chầy nữa
Sinh nhai ngọn gió rừng
Hàng cà phơi nắng lụa
Ngần ngại tiếng tha phương

Tuệ Sỹ

Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010

Lúc 2 giờ sáng...


Nỗi sợ mơ hồ đánh thức giấc nghiêng
hoang mang những linh cảm không lành
hiểm nguy nào đang đến với đêm?
có ai đang cận kề sinh ly tử biệt?
trời ơi có ai...
những buộc ràng vân vi bất khả tư nghì
Vũ trụ nhất như
Có ai không can hệ ai dù muôn hành tinh khác biệt
Có hạnh phúc nào riêng, có khổ đau nào riêng
khi cơn giận của nàng mèo đủ khiến một cánh rừng điên đảo (*)
khi một chiếc lá vàng cũng làm xao xác cả giấc mơ
khi điệu bay mềm của chú sẻ nâu đủ vẽ lên một ngày xanh khe khẽ…
Tự do hiền

Khi anh buồn, em có thể nào vui?

Gọi tên người thương trong vô thức mộng vùi
nằm yên kìm cương hơi thở
mẹ không sao, anh không sao, người không sao cả chứ?
cho nước mắt mềm nếp nhăn năm tháng
cho bình yên bập bênh rồi như nhiên vững chãi
cho mình ngủ lại
với yêu thương chẳng còn riêng chung phân biệt...
...Như máu thịt mình với cát bụi không hai!

(*) Nhớ con mèo rừng trong Lão già mê đọc chuyện tình

Chủ Nhật, 24 tháng 1, 2010

24.1.10

...Ngôn ngữ giữa chúng ta đã qua đời rất lạ
Dù tình yêu không chết bao giờ

Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Một góc cầu thang

Ngồi tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng người: kia, uống cái chi đây?
Uống ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và một bình đêm rót rất đầy


(Mai Thảo)

Để nhớ khi ngồi uống một mình. Một ngụm chiều. Một bình đêm. Nhớ vì điệu nhảy (ung dung) của từ hơn là vì ý (cô độc mênh mang). Bởi chiều thường đẹp, đẹp bắt thương, mắc chi mà rơi lệ…

Ngồi uống. Nghe như uống rượu. Nhưng không, rượu thì không có khói bay để ngắm. Nên chỉ là café nóng. Uống và nghe…nhịp xoang. Nào có nhanh, nào có chậm…Vậy thì uống cho cạn cốc, cảm ơn mình đang an trú, bây giờ, ở đây, với khói bay, với vị ngọt đắng, với buồng tim còn hát ca nhịp nhàng.

Tạ ơn những ngày sen búp từng cánh hé, từng góc riêng bình yên...

Thứ Năm, 14 tháng 1, 2010

xao động

Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
Những bắt tay xao động với muôn vàn
(B.G.)

Thứ Ba, 12 tháng 1, 2010

11.1.10

Và nắng sẽ hồng trên ngọn cỏ mùa xuân
Gió thổi mềm từng khung cửa hạ
Sao vẫn sáng một trời thu riêng riêng ta biết
Để đông về chôn kín mọi sầu ca...

Thứ Năm, 7 tháng 1, 2010

Thư từ bất hủ

Trong lúc lục tìm giấy để viết thiệp mừng đám cưới bạn, lục thấy tờ giấy nhỏ bằng lòng bàn tay, có những dòng xanh xanh vừa xấu vừa đẹp ;)): 

Sư phụ iêu dấu,

Sư phụ để cái này trong hộc bàn ở cơ quan, thỉnh thoảng ngưng làm việc để tập hít thở. Sau khi hít thở xong thì bôi cái này lên tay.

Mục đích không phải để tay đẹp, mà là để tay được lành lặn, không bị nứt nẻ.

Tay ba mẹ sinh cho mình thì mình phải biết gìn giữ, vì còn dùng nó vào nhiều việc khác nữa.

Sư phụ ngoan, làm theo đúng lời đệ tử dặn nhá, một ngày bôi vài lần như thế.

Để coi sau 1 tháng, kết quả tu tập có tinh tiến không he.

Tiểu đệ tử  (kèm hình vẽ một - con - không - biết - con - gì nhưng có hai cái tai vểnh) :))

Thư không ghi ngày tháng, nên không nhớ mình đã bị khô tay lúc nào, "trò" đã viết thư cho "thầy" khi nào, chỉ nhớ một tối đi làm về, lúc còn bên cư xá ĐT, mẹ bảo Hằng mới ghé qua, rồi đưa cho một hộp kem bôi tay. Chẳng nhớ là hiệu gì nữa. Ponds? Mình "mít đặc" các khoản son - kem - dầu - sữa dưỡng da làm đẹp. Trò biết rõ sự mít đặc lẫn sự từ chối...làm đẹp (;p) của mình nên phải nói rõ "không phải để tay đẹp" và hướng dẫn kỹ càng chi ly hài hước thế. Sinh ta ra là cha mẹ ta, và hiểu ta sao...quá chừng người!!! :))

Trời ơi, thầy gì mà ... khờ khạo, bẽn lẽn, còn trò gì mà toàn phải chỉ bảo thầy :)). Giỡn rồi hóa như thật, giờ gọi mày - tao hay đổi ngôi cũng đâu có được! ;))

Ngày qua tháng qua, mỗi lần đọc lại là mỗi lần "rung rinh", nhoẻn cười... Và tự hỏi, mình sẽ viết được bao lá "thư từ bất hủ" như thế trong đời mình đây?

Thứ Hai, 4 tháng 1, 2010

Có nhau, có nhau!




Khi thấy buồn em cứ...ngó chơi ;))