Thứ Ba, 19 tháng 1, 2010

Một góc cầu thang

Ngồi tượng hình riêng một góc quầy
Tiếng người: kia, uống cái chi đây?
Uống ư? một ngụm chiều rơi lệ
Và một bình đêm rót rất đầy


(Mai Thảo)

Để nhớ khi ngồi uống một mình. Một ngụm chiều. Một bình đêm. Nhớ vì điệu nhảy (ung dung) của từ hơn là vì ý (cô độc mênh mang). Bởi chiều thường đẹp, đẹp bắt thương, mắc chi mà rơi lệ…

Ngồi uống. Nghe như uống rượu. Nhưng không, rượu thì không có khói bay để ngắm. Nên chỉ là café nóng. Uống và nghe…nhịp xoang. Nào có nhanh, nào có chậm…Vậy thì uống cho cạn cốc, cảm ơn mình đang an trú, bây giờ, ở đây, với khói bay, với vị ngọt đắng, với buồng tim còn hát ca nhịp nhàng.

Tạ ơn những ngày sen búp từng cánh hé, từng góc riêng bình yên...

2 nhận xét:

  1. Ừ, đẹp bắt thương à, mắc chi mà rơi lệ. ( Đang định (muốn) rơi lệ, đọc cái này thì hết thèm khóc nữa).

    Trả lờiXóa