Chủ Nhật, 21 tháng 2, 2010

Tết Gió

Ta yêu đời vì khoảnh khắc rong chơi.

Như hôm mùng 4 tết ngồi ở phòng chờ sân bay BMT, chẳng có gì để chờ đợi ngoài một chuyến bay sắp cất cánh sau một tiếng nữa. Hành lý đã gửi, chẳng có gì để cầm nắm ngoài một cây bút chì nhỏ xíu xiu, một cuốn sách mỏng. Cuốn sách vô tình làm ta thấm thía hơn bao giờ câu thơ của thầy Tuệ Sỹ: Ta yêu người vì khoảnh khắc chiêm bao...

Những khoảnh khắc thanh thản nhất, hầu như là những lúc một mình, không mơ - tưởng... Như hôm mùng 3 tết ngồi trong buồng lái đầy nắng cao nguyên. Với những hàng cây lá non. Những con dốc hẹp… Những lộc non làm tim ta run rẩy. Ta nào có một mình.

Như buổi chiều đăm đắm mây vàng nước êm nơi hồ trên núi. Gió thổi tràn mà không chút lạnh.

Như đêm 29 nằm nghe mãi trùng trùng cơn gió chạy, bời bời tiếng lá va nhau...

Mỗi thứ dội vào lòng những xao động lạ. Ta đã vắng ai, nhớ ai, đã hỏi thầm ai đó… Để thương ngàn cuộc đi huyễn mộng...

Thế nên yêu... Yêu những lúc chẳng có gì để đong đưa nỗi cô độc hay ưu phiền, nhung nhớ, khi thấy ra đâu chỉ là vọng tưởng, vọng tưởng mà thôi...

4 nhận xét: