Thứ Năm, 19 tháng 8, 2010

Hai cái giếng

Rating:★★★★
Category:Other
Entry Hòa thượng Thích Học Toán - GS Ngô Bảo Châu thích nhất trên blog anh:

Lâu quá hôm qua mới có dịp đến thăm sư cụ Hồng Minh. Đến chơi với sư cụ, được nghe sư cụ kể chuyện, lại vừa đánh đàn vừa hát cho mà nghe, ngu sĩ rất lấy làm thích thú. Xin kể lại một câu chuyện của sư cụ để bạn đọc của Thích Học Toán cùng thưởng thức.

Chuyện kể rằng có một chàng trai người nước Vệ, đi học hoặc là đi làm xa nhà, chi tiết này không quan trọng cho nội dung của chuyện. Sau hai mươi năm bôn ba châu Âu, châu Phi, châu Mỹ la tinh, đến một ngày kia, anh kéo vali về cái làng nghèo nơi anh đã cất tiếng khóc chào cuộc đời. Hay tin ba mẹ anh đã mất cả. Công cuộc đổi mới đã làm bộ mặt của cái thôn nhà anh thay đổi nhiều quá. May có ông cụ già tốt bụng dẫn đường, anh mới tìm về được ngôi nhà cũ của ba mẹ anh. Cái nhà xưa bây giờ không còn nữa, thay vào đấy là căn nhà hai tầng màu xi-măng trông rõ trơ tráo. Chàng trai thấy hơi chạnh lòng. Cụ già tốt bụng chỉ cho anh cái giếng xưa nơi u anh rửa chân mỗi khi đi đồng về. Bao nỗi bâng khuâng thương nhớ của hai mươi năm xa nhà bây giờ được dịp dâng lên làm mắt anh cay cay.

Cụ già bảo : “Tôi với ông Nam bố anh là bạn vong niên đó”. Nghĩ là cụ nói ngọng, anh sửa : “Thưa cụ, bố con tên là Lam ạ”. Lúc đó mắt cụ già chợt sáng lên :”À, mày là thằng cu Tí, con ông Lam phải không. Lúc nãy bác nghe nhầm. Nhà anh ở đầu kia làng cơ.” Thế là anh bạn của chúng ta đi theo cụ già về đúng cái nhà của anh, cũng không còn nữa, thay vào đó là một cơ ngơi xi-măng trơ tráo khác. Cái giếng nước thì vẫn còn đó. Nhưng lần này, đứng trước cái giếng nước của mình thật, anh bạn của chúng ta không tài nào xúc động thêm lần nữa.

Câu hỏi sư cụ Hồng Minh đặt ra là : Ta có thể yêu ai hai lần không ?

Bạn đã nghe câu hát này bao giờ chưa : “Could you be loved, and be loved …” . Nếu bạn không có cái may mắn nghe sư cụ Hồng Minh nghêu ngao câu hát này lại vừa xập xình ghi-ta điện đệm theo, bạn có thể xem anh Bob Marley hát ở đây (http://www.youtube.com/watch?v=_i-gcWdBUb8 - CN) để thấm thía câu chuyện trên. Anh Bob Marley hát chưa được hay như sư cụ, nhưng cũng không đến nỗi nào.

P/s: Một comment: Sư cụ Hồng Minh gọi điện thoại cho ngu sĩ, bảo là ngu sĩ ngu quá. Chép lại chuyện của sư cụ sai hết cả. Anh Bob Marley phải hát là “Could you be loved, then beloved …”. Còn câu hỏi của sư cụ Hồng Minh thì là: “Liệu có để cho người ta yêu mình đi yêu mình lại được không ?” Đúng là ngu sĩ ngu thật, nhưng động từ yêu cũng rắc rối quá, không biết phải chia ở chủ động hay bị động ta?

__________________

Giải thích hai cái giếng:

Sư cụ Hồng Minh gửi cho ngu sĩ lời chú giải cho chuyện Hai cái giếng. Mời các bạn cùng đọc.

Thực ra ở đây có hai chuyện trong một.

Một chuyện là những gì với mình tha thiết, thiêng liêng thì chỉ hiến dâng được một lần. Nếu người nhận không hiểu điều đó thì vô tình đánh mất một thời điểm tuyệt vời cuả người cho và của chính mình. Nếu người cho mà nhầm đối tác thì đó phải là điều cay đắng suốt đời.

Một chuyện là sống thế nào để sau bao nhiêu bụi bặm trần gian, ta còn xứng đáng để được người yêu thêm lần nữa. Những kẻ lạm dụng xung quanh là những kẻ không bao giờ xứng đáng được ai yêu lại.

Bạn Việt Lam là người lỡ hẹn với bản thân, và với mọi người.

Nguồn: http://thichhoctoan.wordpress.com

Thứ Hai, 16 tháng 8, 2010

Ở TCS. Và Chú T.


1. TCS là viết tắt Công ty TNHH dịch vụ hàng hóa Tân Sơn Nhất.

Sáng nay mình có việc phải đến đó. Theo lời của "người tiền nhiệm", mình được biết mình sẽ tốn một khối thời gian - có khi mất cả ngày trời và phải gặp những người rất khó chịu lẫn thô lỗ. Thành ra mình cũng lo lo, không biết mọi việc có xuong xuôi trước khi mình phải có mặt ở cơ quan, không biết sẽ bị "sách nhiễu" thế nào. Nhưng những ý niệm đó vừa khởi lên, mình biết ngay mình đã sai khi nghĩ đến những điều còn chưa đến - những điều vẫn đang ở thì tương lai. Mình cứ an tĩnh đi, khi còn đang tự chủ với chuyển động của mình. Hãy cứ dễ thương với tất cả những người mình sẽ gặp, biết đâu chẳng còn có dịp nữa, nếu mình không còn nhiều thời gian để sống.

2. Mình nghĩ đến điều đó - an lạc trong mọi hoàn cảnh - khi hôm qua nhìn thấy ánh mắt lạc đi của chú T. trên giường bệnh. Chú thành một người khác hẳn hình ảnh cuối cùng mình đã gặp, gầy rọp và mất hết nét tinh anh, nhìn chú mà mình phải ghìm nước mắt lại vào trong. Chú là một cựu nhà báo mình phỏng vấn trong một lần làm clip truyền hình - clip truyền hình đầu tiên cho TVO. Rồi sau đó, đọc một bài báo của mình, chú đã nhắn một cái tin làm mình rất ngạc nhiên: "....Hãy cứ mạnh mẽ và sâu sắc như thế LT nhé!". Mình biết ơn cái tin nhắn đó - gieo vào mình một chút niềm tin về sự mạnh mẽ (chắc là) không vắng mặt nơi mình.

Tết vừa rồi ghé thăm chú mà không gặp được, mình gửi lại báo biếu và một quyển sách của N.N.T. - không ngờ lại đúng là quyển chú đang tìm mua. Sau đó chú còn gọi cho mình mấy lần, nói về những đêm nhạc ở phòng trà VN, giọng vẫn khỏe nhẹ, lạc quan, lưu loát... Nhưng chỉ sau 3 tháng, giờ người nhà đã hỏi: "Có nhận ra ai không?" Và đáp lại "giỏi quá" khi chú nói đúng tên mình. Bệnh ung thư phổi của chú đã di căn đến não... Mình tiếc biết bao đã không thăm chú ngay khi chú còn khỏe mạnh. Mình không biết người thông minh và đầy tin yêu với cuộc sống như chú đang nghĩ gì về cuộc đời... Mong chú có một đức tin để giúp chú vượt qua những đớn đau lúc này.

3. Quay lại chuyện TCS. Mình đã gặp vài người đối xử thật dịu dàng và tế nhị, khác hẳn tưởng tượng của mình, đặc biệt là một chú - mình không biết làm công việc gỉ ở TCS. Cứ mỗi lần mình đang ngơ ngác khi chuyển từ thủ tục này sang thủ tục khác, thì chú ấy xuất hiện, chỉ dẫn rất tận tình, thoát ẩn thoát hiện ngay lúc mình cần đến nỗi mình ngỡ chú là người... Bụt cử xuống. Rồi một anh cứ liên tục bảo mình phải dùng xe đẩy khi thấy mình cứ để thùng hàng lên vai vác đi. Mình cảm ơn và cười không biết bao nhiêu bận với những người dễ thương đó. Chỉ duy nhất có một cô khá cáu gắt và cư xử thiếu lịch sự. Nhưng mình cũng chẳng thèm bực. Kiếp người mệt lắm rồi, trút thêm một nỗi bực vào mình hay vào người ta làm chi.

Trên đường về, mình đã cầu nguyện cho cái chú Bụt cử xuống gặp thật nhiều may mắn, lẫn cầu nguyện cho cái cô khó chịu kia bớt khó chịu đi. Mình lại vui, khi nhận ra chính tâm thế của mình quyết định thế giới của mình - dù mình có phải rơi vào một nơi đầy rẫy sự nhiêu khê, chưa kể đằng sau những gì mình nhìn thấy được còn bao điều bất công, lãng phí.... Nhưng biết làm sao, ngoài cứ yêu lấy mỗi con người có duyên để gặp - dù chỉ thoáng qua trong đời.

4. Cầu nguyện cho chú T... Mãi cho đến gần đây, mình mới biết chú là tác giả của những câu thơ đã được Nguyễn Đức Quang phổ nhạc - bài Bên kia sông mà mẹ mình yêu thích và hát nhiều lần - và mình thuộc lòng bài hát một cách vô thức từ khi còn bé. Cuộc sống có những liên đới chập chùng kỳ ngộ, mà có khi mất cả cuộc đời mình không nhìn ra.

Gửi tặng bạn bè mình ca khúc phổ thơ của chú ấy - một khúc ca trữ tình tươi sáng:

Này người yêu, người yêu anh ơi! / Bên kia sông là ánh mặt trời / Này người yêu, người yêu anh hỡi! / Bên kia đồi, cỏ hoa đan lối / Bên kia núi, núi cao chập chùng / Bên kia suối, suối réo lạnh lùng / Là bài thơ, toàn chữ hư vô / Này người yêu anh ơi! / Cho anh nồng ấm cuộc đời / Hoa thơm có ánh mặt trời / Như núi mừng - vì mây đến rồi / Này người yêu, người yêu anh hỡi! / Yêu nhau mình đưa nhau tới / Bước nhẹ - và nói bên môi / Nói cho vừa.. mình anh nghe thôi....

Thứ Hai, 9 tháng 8, 2010

9.8.10

Cảm khoái thành đạt dĩ nhiên là đến từ tính kiêu căng
(hì, Krishnamurti nói)

Thứ Hai, 2 tháng 8, 2010

Cho nên tôi yêu...

..trái tim không nặng nề, những con tim bạn bè bao la...
Mỗi lần thấy yêu thương ai quá, mình nhẩm hát câu này

1. Sáng qua thầy gọi (thầy là thầy dạy toán của mình năm lớp 9), giọng thầy rất vui: Thầy gọi chỉ để nói là cách đây tám năm, khoảng đầu tháng 8, em đã nhắn cái tin đầu tiên cho thầy.

Ôi, vậy hở thầy? Giọng cô học trò cũng vui không kém. Rồi hai thầy trò cứ xuýt xoa: mới đó mà 8 năm rồi, cái ngày mình liên lạc lại với thầy từ số điện thoại xin được của một người bạn. Cảm giác lúc ấy là thật mạo muội, nhưng vì thầy là người chưa bao giờ mình quên và không muốn mất dấu...Ừ, nếu mình không nhắn cái tin nhắn ấy, thì sợi dây gắn kết giữa hai thầy trò đã ra sao nhỉ...

Kể với Huệ về cuộc gọi của thầy, Huệ bảo: thầy sống kỹ, sống chậm, sống có tình quá. Huệ nói vậy nên mình mới tiếp: còn tụi mình sống lơn, sống tơn, sống ỳ... Nói thế, nhưng hai bạn già cứ cười vô tư...

2. Sáng nay gặp bạn trên net (bạn là bạn rất yêu của thời đại học), bạn hỏi thăm vài câu nhưng đủ để mình hiểu - vì sao trong lòng mình bạn có một chỗ ấm áp khác hắn, dù cho bao ngày tháng dài chúng mình (cố tình) không liên lạc với nhau. Mình cũng không chỉ cho bạn địa chỉ blog của mình. Có một blog bạn cho mình pass để vào viết chung thì mình cũng lâu rồi không vào lại, cũng không tò mò bạn còn viết gì không, chỉ cần biết: bạn mãi mãi thế trong lòng mình.

Bạn bảo nhắc chuyện cũ mà lòng rơm rớm, làm mình nhớ những giọt nước mắt con trai của bạn, những giọt nước mắt khiến mình đã từng nghĩ, mình có thể yêu bạn đến...hết đời. Bạn bảo hôm nào về thăm "chốn xưa", xem còn doi đất nào không, ngồi nghe sóng một bữa... Nghe bạn nói mà mình thảng thốt, tại sao đến tận bây giờ, hai đứa vẫn có những dự liệu giống nhau đến vậy, mà đã không là một cặp? ;))  Đã không là...nhưng có những điều vẫn cứ giống nhau đến thảng thốt, giống đến tưởng có thể cùng chung... chăn gối. Nghĩ liều thế cho ...vui đời, chứ mỗi ánh nhìn thôi, vẫn cứ là tinh khiết như sương...

3. Nghe cháu gái của mình đã viết nhật ký được đâu 10 trang, mỗi bài viết luôn bắt đầu bằng "Hôm nay, mình...", thấy yêu quá, và tò mò quá! Nhớ nhật ký hồi bé của mình - viết đều đặn từ năm lớp hai - không xưng "mình" mà là xưng "tôi" - ôi thôi, sao lại "hoành tráng" thế không biết. Mình nhớ trang nào hình như cũng có đoạn" tôi đi đánh răng", "tôi đi ngủ", cả "tôi đi...", tần tật các loại vệ sinh cá nhân, hi. Ngày nào có mưa sẽ có chuyện tắm mưa. Chuyện quét nhà, quét sân cũng được kể chi li tận tụy. Tuyệt tỉnh táo là không hề có tâm tình để ý thằng bạn nào! :)). Nhớ nhất là đoạn lớp 5 ở trần tắm ngoài "giàn nước ăn" (ngày đó gọi thế), gặp thằng bạn cùng lớp đi ngang, đột nhiên...biết mắc cỡ, chạy ù vào nhà! :))

4. Muốn mở đầu như cô cháu khi viết nhật ký: Hôm nay, tớ... uống một ly cafe, 3 ly trà gừng. Và tớ đang nghĩ đến gương mặt... (giả vờ) đau khổ của người mang đến mực xanh, mực đen lẫn người vừa gửi cho tớ mực nâu. Thương không ghét được à! :)

P/S: Gửi bài Hôm nay tôi nghe cho ngày  4-8 của bạn Mani nè :x