Thứ Tư, 20 tháng 10, 2010

"Buổi sáng thức dậy, ô hay mình đã ngủ..."

Một buổi sáng ở Pusan, trong căn phòng rộng trên tầng 22, khách sạn Seacloud, mình vừa thức thì nghe giọng thầm thì của một người đàn ông, không nghe rõ là tiếng nói gì, chỉ biết là một giọng nói rất ấm và ngọt, và an tĩnh.

Giọng nói nào, ở đâu mà có thể len vào tận phòng mình? Đang còn lơ mơ ngạc nhiên thì một tiếng chuông vang lên, ngân thật đẹp.

Tiếng chuông làm mình tỉnh giác thật sự. Thì ra chương trình Itunes trong laptop của mình tự phát hết những file âm thanh trong máy, suốt cả đêm... Âm thanh mở rất nhỏ, mình cũng không cố nghe thấy, nhưng có lẽ, đó là sư ông đang bình thơ.

Giọng sư ông và tiếng chuông làm buổi sáng hóa lạ lùng, làm mình không buồn nhớ đến giấc mơ của đêm.

Thương nhiều đêm mộng mị. "Giấc mơ hôm qua lung linh ngàn ảo tượng". Đã là ảo tượng thì sao có thể gọi là lung linh được, Sư ông? Nguyễn Bính từng trách ai đó đã cùng xây bao nhiêu mộng nhưng rồi hóa cố nhân. Mình thì thấy, có những tình yêu mà chữ "cố nhân" cũng hóa buồn cười. Vậy đó.

Những ngày nằm cạnh biển, vẫn còn cơn mộng chật.

Nhớ nụ cười và lòng biết ơn lúc ấy, khi tiếng chuông đuổi dần giấc mộng.

Có tiếng chuông nào bỗng trở lại tình cờ như thế?

Thứ Ba, 5 tháng 10, 2010

5.10.10

Phải mà người biết trăm cơn mộng
Chỉ nhớ người thôi - nhớ rất đầy
(Nomad)