Chủ Nhật, 11 tháng 9, 2011

September


The innocent can never last,
Wake me up when September ends.

Một tháng 9 xa:

Tha thứ không có nghĩa là bỏ qua hết những gì ta đã làm, hoặc tưởng tượng rằng một ngày nào đó những nỗi đau trong ký ức đơn giản biến mất, mà có nghĩa rằng ta ý thức được mối tương quan chằng chịt của nhân duyên, của những điều kiện đưa đến sự việc đã xảy ra. Và nhờ sự hiểu biết đó, ta sẽ biết thương mình và người khác hơn… (Sharon Salzberg)

Một tháng 9 xa hơn:


Someone: Cây khế ở trong vườn mình nở hoa tím hết cả cây. Hồi chiều mình đi vun ít vòng khoai vô, ngồi nhìn cây khế trổ hoa thật là đã! Lúc đó có T chắc T sẽ nói: em chỉ thích thức hoài để ngắm nhìn hoa khế…

Không biết someone là ai, và cũng không muốn biết, nhưng đọc tin nhắn, mình thấy bạn ấy… dễ thương như hoa khế, như vòng khoai, như khu vườn, như triền núi xanh cây…

Mình cũng không hiểu tại sao mình không muốn biết. Mình cảm thấy an toàn với người lạ (là mình cho là vậy) hơn chăng? Hay mình thích cuộc đời nhiều bí mật, mình chưa đủ đau lòng, chưa đủ hân hoan với những buồn vui bí mật?

...

Và một tháng 9 xa lơ lắc:


Vườn cải hoa vàng! Em đã nhìn thấy trong thơ của sư ông, trong phim Pao và trong giấc mơ, nhưng em chưa bao giờ được đi trong cánh đồng hoa cải ấy.

Nhưng giấc mơ hoa ấy – mãi mãi là một giấc mơ dễ thương mà em cất giữ. Mãi là một hình ảnh quê hương khiến em rung cảm lạ lùng…

Em sẽ đi với ai? Trong nắng sớm mùa thu, trong không gian đầy gió, trong hơi thở khiết trong của cánh đồng, giữa những cánh hoa run rẩy nụ vàng…Nhưng em biết mình sẽ không cô đơn đâu, dẫu chỉ một mình em chạm vào giấc mơ kia…

Biết ơn những ai đã dạy cho em tập an trú, tập yêu thương từ những điều bé nhỏ của đại thể, tập nhìn sự có mặt của người khác trong em, xấu -tốt ở trong em, tập nhìn thấy niềm vui trong nỗi buồn, rác ở trong hoa, và cả yêu thương trong hờn ghét…

Vườn cải hoa vàng! Có những tình yêu thế đó, không cần lý giải, người ơi!…

1 nhận xét: