Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013

Cafe

Đó lá "thứ" duy nhất tôi nghĩ đến nhiều nhất trong những buổi chiều của tháng ngày này.

Như chiều nay, tôi cứ nghĩ mãi trong đầu "mình phải có thêm một ly cafe", "mình sẽ đi lấy cafe"...Lưỡi tôi nhớ cafe, não tôi cũng nhớ, và lòng tôi cần nó như cần một sự đồng hành đầy ủi an, khích lệ...

Những buổi tối của tháng ngày này, tôi lại chỉ mong xong sớm mọi sinh hoạt thường nhật để xem phim. Dường như nếu không xem phim, tôi không còn một thế giới nào để "trốn" vào mà không cần phải bỏ công lĩnh hội...Và rồi, những bộ phim cũng chỉ để làm tôi cảm thấy cuộc sống là những dòng chảy mụ mị, những đam mê đầy quyến rũ mà cũng vô nghĩa biết nhường nào...

Dấu hiệu của cô độc đấy chăng?

1 nhận xét: