Thứ Năm, 17 tháng 10, 2013

Guitar

Đêm qua mua vé vào nghe Keshi Sumi chơi guitar. Lần đầu tiên mình thấy cây đàn mộc mạc ấy có thể tạo nên những âm thanh lạ lùng quyến luyến rộn rã đến vậy, khi gặp đúng bàn tay..., dù đã nghe vài nghệ sĩ guitar khác.

Mình gặp lại những khán giả quen của TTVHPN như thầy H. N. Phương, anh D. T. Hoài...Thấy ấm áp hơn giữa khán phòng vắng đến ¾ khán giả.

Sumi chơi rất hay, chơi nhạc của đất nước anh lại hay hơn hẳn những bản nhạc kinh điển. Có lẽ là đồng điệu quê hương?

Đêm Sumi làm mình nhớ đêm guitar bập bùng ở Côn Đảo...Lúc ngồi ở hàng ghế cao sau cùng trong sân khấu, mình bỗng nghĩ giá mình được nghe những tiếng đàn này bên bờ biển, giữa một vòng tròn mươi người...Một vòng tròn đủ phả ấm nhau bằng hơi thở.

Guitar có lẽ vẫn không thích hợp cho lắm với không gian khán phòng. Guitar đúng là guitar hơn khi cầm thủ « chơi » chứ không phải trình diễn, trong một không gian của tình bằng hữu... Tiếng đàn càng gợi cảm khi có tiếng sóng, tiếng gió, tiếng người ngân nga....

Lúc gõ note này, mình cũng đang nghe CD guitar cổ điển Thất cầm một thuở. Tiếng đàn qua CD sẽ bay mất ít hồn? Nghe ở đâu ra, sự lãng tử, phong trần mình đã gắn cho guitar?

Nhưng, với người không rành âm nhạc như mình, câu chuyện mình đang nói là câu chuyện của cảm giác, hơn là câu chuyện của âm nhạc :)

Điều đáng nhớ hơn, guitar - với anh em mình giờ đây - còn là âm nhạc của kỷ niệm, trong ngày cưới của ba mẹ...Guitar là chú Xuân - người bạn trong nhóm du ca của mẹ đã đàn hát say sưa đêm ấy. Đêm tân hôn đã thay bằng đêm guitar mê mải, với những ca khúc mà mỗi khi mẹ hát, tụi mình lại im lặng nghe...

Đêm - guitar- của - cuộc - đời ấy, anh em mình ở đâu? :)

P/S: Chú Xuân ơi, sự ra đi đột ngột của chú tô đậm thêm ký ức ngày cưới của ba mẹ con. Chú đi rồi, trở lại làm người, chú có còn chơi guitar?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét