Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Đãy da xương bọc kiếp con người

...
Nhân đáo cùng đồ vô hảo mộng
Thiên hồi khổ ải xúc phù tung
Phong trần đội lý lưu bì cốt
Khách chẩm tiêu tiêu lưỡng mấn bồng
(trích Trệ khách - Nguyễn Du)

...Ta nay cùng lộ, không còn mộng 
Biển khổ trời đưa giục chuyển rời
Xơ xác tóc mai xoà gối khách
Đãy da xương bọc kiếp con người
(Khách ở lỳ)

Hôm "ngắm nghía" tủ sách của thầy N.M., vô tình lật một trang sách trong cuốn Đọc và dich thơ chữ Hán của Nguyễn Du, bắt gặp bài này, ấn tượng mạnh, nhất là câu thơ cuối. Và từ đấy đến nay, câu thơ ấy cứ vang vang mãi trong đầu. Nghĩ "thương" Nguyễn Du quá chừng chừng.

Nhưng hôm đó vội đi, chỉ đọc mỗi bài thơ. Hôm nay search lại "anh Google" thấy có bài này: http://chimviet.free.fr/vanco/phamthaonguyen/pthaong054_trekhach.htm. Tác giả nói thật đúng cảm giác của mình: "Lời thơ đẹp lạ lùng đập ngay vào tim óc, chiếm lĩnh hồn người đọc lập tức, tràn đầy, không suy nghĩ".

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét