Chủ Nhật, 29 tháng 6, 2014

Khua thức

Trời mưa mà nghe  Hồ như của Hoàng Quốc Bảo, thiệt là dễ ứa nước mắt.

Hôm qua đọc Ghi chép lang thang của Đỗ Hồng Ngọc, mới biết nhạc sĩ Hoàng Quốc Bảo nay đã là tỳ kheo Không Hư.

Từ Hồ như đến Không Hư, chắc đã nhiều "chuyển điệu. Trăm rừng xanh trở lại? Người hồi sinh trở lại?

Ôi, gần 20 năm mới nghe lại giai điệu này...Tuổi hoa niên không thấy bài ca buồn như bây giờ. Và lòng cũng không bị "khua động" như bây giờ...

Sẽ còn nhớ lâu, tên của ông, nhạc sĩ à, như nhớ thương chữ "quê hương" khảm trong lòng những phận ly hương. Và nhớ ông, còn vì một chữ trong bài ca:

Đôi lúc ta buồn hơn cỏ dại/ Cuộc tình xưa khua thức khi mai...

Thứ Năm, 26 tháng 6, 2014

Nghề

"...Giờ thì tôi hiểu, nghề thầy thuốc có thể cứu mạng, nghề nhà giáo có thể cứu tâm hồn, còn nghề nhà báo ở VN chỉ tự cứu lòng tự trọng nghề nghiệp của chính mình thôi cũng đủ kiệt sức".

Nguyễn Phương Mai viết thế trong một note về ngày 21-6 đăng trên FB của cô. Tôi đọc một lần mà gần như thuộc lòng câu đó. Tối nay, vô tình nghe một cô gái trẻ - có lẽ là sinh viên - tường thuật về bài viết của Phương Mai cho hai cô bạn của mình với tất cả sự tâm đắc, và không quên nhắc lại ý đó.

Quán đông quá nên tôi ngồi chung bàn với các cô, lo check điện thoại đọc tin gửi muộn của PV nên bao nhiêu "líu lo bên đời" đều không nghe thấy; nhưng đến đoạn "gần 700 cơ quan báo chí ở VN có chung 1 Tổng Biên Tập", "Việt Nam xếp thứ 174/177 trên bậc thang tự do báo chí" thì "nỗi buồn" ấy chảy hết vô tai. Thật tình là muốn...góp chuyện với mấy cô :)), nhưng rồi cắm cúi ăn..., nghĩ về sức ảnh hưởng mạnh mẽ của mạng xã hội lúc này, cũng như sức mạnh của từng ngòi bút tự do, đơn lẻ.

Giả sử một ông/ bà TBT hay một bác "tuyên huấn" đang ngồi cùng bàn với các cô thì sao nhỉ? :D

Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

early morning


Thêm một chủ nhật ra đường khi gió còn gói đầy sương, nhiều quán cafe còn đóng cửa...

Mang cafe đến bệnh viện cho anh T vì câu nói của anh hôm trước: "Thấy ly cafe 15.000 đồng, thèm mà không dám uống. Mà ở quê làm suốt ngày có thèm đâu cô, lên đây rảnh quá, tự nhiên thèm...". Làm hôm đó đến nay, mỗi lần pha cafe là nhớ cái "mong ước không thành" đó của anh.

Từ Nhi Đồng 2 đi bộ ra đây. Lạ lùng, khi 7g sáng ngồi một mình giữa "quán không", nhìn xuống tán me non này, góc đường này...Và uống cafe Ý, đợi bạn, đợi gặp một "Bồ Tát" người Ý - bác sĩ Roberto De Castro.

Có thời băng ngang góc đường này miết, để đi học tiếng Pháp, nhưng giờ vốn tiếng Pháp là số zero. Lạ lùng, cái thứ trí nhớ... thơ thẩn! Làm như chỉ chọn nhớ...thơ.

Nhắc đến thơ vì sáng nay... nghe thơ ở hành lang bệnh viện, nghe qua mà nhớ: một bài 6 câu, ghép 6 chữ đầu thành tên thuốc Captan lính hay hút thời đó (?): "Chàng mũ đỏ tung hoành ngang dọc/ Anh mỉm cười khi dù giữa không gian/ Phận làm trai đi diệt lũ tham tàn/ tình yêu đó em ơi xin giấu kín/ Anh sẽ về khi non nước bình yên/ Nợ núi sông hơn nợ ân tình". Tác giả bài thơ đó - một sĩ quan không quân của quân đội VNCH - đã mất trong cuộc chiến...

Còn có cả hai câu này: "Ta ngơ ngác như hồn quân chiến bại/ Nuốt hận sầu gieo hạt giống tương lai" - thơ của một người từng là trung sĩ quân đội VNCH đọc cho mình nghe sáng nay. Trước 75 đã đỗ tú tài, tiếng Anh, tiếng Pháp đều biết, rồi đi lính, đi học cải tạo. Làm lại cuộc đời với hai bàn tay trắng, chân đau vì gặp nạn, đến tuổi hơn 60 ông vẫn không nhà, không cửa, ở nhờ một cái rẫy tại Ea H'Leo, Đắk Lắk. Vợ gánh bánh canh đi bán, gặp ngày mưa, con đường đất đỏ trơn trợt từ rẫy là lộ làm đổ hết gánh bánh canh (người chồng kể, mà mắt người vợ chan đầy nước mắt...). Giờ hai vợ chồng già lay lắt ở bệnh viện gần 2 tháng nay, nuôi con gái nhỏ bị sốt bại liệt, tắt đường tiểu...

Gần 40 năm sau chiến tranh, khổ vẫn chồng lên khổ. Nhưng rồi ai cũng phải sống...Và biết cuộc sống còn có thơ, dù những dòng nặng trĩu. Có những lúc ngôn từ dở - hay chẳng là chuyện đáng bàn, khi lặng nghe từng con chữ, thấy mình đang chạm vào một cuộc đời, từng cuộc đời..., không biết làm gì hơn ngoài giữ cho "bàn tay" nhau ấm...

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

Một chiều có cả mùa đông

Trời đã rất chiều ngoài khung cửa.

Và hôm nay là chủ nhật, hiếm hoi em có những giờ phút được một mình ở sở làm, giữa những ghế bàn lặng im của đồng nghiệp. Em yêu những giờ phút yên ắng này, những giờ phút như thế luôn khiến mình muốn viết. Thậm chí là...ngâm thơ ;)):

Một chiều có cả mùa đông
Tiếng cười như thể có dòng lệ pha
(Ta về làm khách)

(Thật trùng hợp, lúc em vừa nhắc đến thơ thì có anh bạn vừa post bài ni, nhân ngày giỗ của tác giả - họa sĩ Việt Hải).

Em muốn kể gì nhỉ? Về tháng ngày này? Em có thêm những người bạn cùng chí hướng. Và nhận ra bạn thì không bao giờ là đủ, dù em từng nghĩ mình đã ở tuổi không còn muốn mở rộng những mối quan hệ. Em bận rộn hơn, mà cũng happy hơn, cho những việc mình có thể làm, cho những "hẹn hò" thật đẹp. Như những buổi vào ra bệnh viện thăm N, trò chuyện với những bệnh nhân quen, lạ, ngắm những "cơn mưa dầu" xoay tít trên không. Như một chiều ngồi cùng nhau soạn quần áo cũ cho các em bé phương xa, cùng đong đưa trên xích đu xem một bộ phim (mà câu thoại em nhớ nhất là "đàn ông là cái đầu, nhưng đàn bà là cái cổ" :)) )....

Cũng có những "mùa đông", những giờ khắc nửa cười nửa khóc vì những...nhạt phai mình nghe rõ vị, nhưng tựu trung em nhắc mình giữ niềm tin/ tâm thế: sẽ tạo tác cho mình và những yêu thương một "ngày hôm nay đẹp", nếu không là "rất đẹp".

Em không đang xưng "em" với "anh" nào đâu nhé. Em xưng "em" với buổi chiều rất rưng rưng không chút "nữ quyền" này (;p), và với một nỗi niềm em đang cho trượt khỏi vai..., để mình đứng dậy thẳng thớm hơn.

Thứ Ba, 3 tháng 6, 2014

Her

Màn ảnh xoay qua xoay lại chủ yếu là hình ảnh người đàn ông tuổi 50 (mình chưa check lại :)) đi, đứng, nằm, ngồi (một mình) và trò chuyện với hệ điều hành "của ảnh". Đó là một hệ điều hành mang giới tính nữ có khả năng chia sẻ với "ảnh", thấu hiểu "ảnh" như một người yêu, chỉ là "không có cơ thể"...Vậy mà Her (Oscar kịch bản gốc xuất xuất nhất 2014)cuốn hút người xem đến cuối.

Có người xem phim xong chắc sẽ nghĩ về tình yêu và hôn nhân, những xáo trộn thường gặp trước và sau ly hôn, những bất ổn không riêng của "cặp" nào để có thể gìn giữ một cuộc - sống - bên - nhau....Nhưng mình thì nghĩ nhiều hơn đến sự cô đơn/ bị lệ thuộc của con người hiện đại - được thỏa mãn mà cũng bị "vay khốn" giữa muôn vàn "phương tiện thiện xảo" của thời đại số, nhập nhòa giữa thực và ảo...

Her có một câu thoại mà mình thích...chí bật cười khi xem: ...anybody who falls in love is a freak. It's a carzy thing to do. It's kind of like socially acceptable insanity. Yêu đương gần như là một hành động điên khùng được xã hội chấp nhận. Amy - cô bạn thân của Theodore - cũng vừa bước ra khỏi hôn nhân - nói với "ảnh" như thế khi ảnh thừa nhận đang hẹn hò với "her" - một hệ điều hành:  I feel really close to her. Like when I talk to her I feel like she's with me. Does that make me a freak?

Nhưng trên bìa đĩa (lậu) của Her trích một câu thoại khác của Amy - khá phổ quát và cũng là chân lý ai cũng có thể trực nhận mà không phải kiếm tìm đâu xa - nhà Phật gọi là hiện pháp lạc trúWe are ONLY HERE BRIEFLY, and in THIS MOMENT. I WANT TO ALLOW myself JOY.

Vâng Amy, "breathe in compassion and breathe out joy", "breathe for your joy to be steady and calm" (*), in this moment.

(*) Từ ca khúc Breathe, you are alive của Làng Mai.

Chủ Nhật, 1 tháng 6, 2014

N.

BV Nhi Đồng 2, 31.5

Post ảnh ni để nhớ một buổi sáng ở nơi này, nhớ N. và gia đình em - một gia đình nhỏ mang những cái tên gửi gắm ước ao thoát nghèo nhưng đến nay vẫn mãi là ước ao.

Cả nhà có ba công ruộng để kiếm lúa cho 5 miệng ăn nhưng không đủ, vẫn có vài tháng phải mua gạo. Rồi cầm cố ruộng để chữa bệnh cho N. Rồi đi vay. Ông bố trẻ "đi soi cá cả đêm" để kiếm tiền trả nợ. Bệnh tình của em đành "bỏ đó". Cũng may, em cũng được đến trường...

Nhờ thầy hiệu trưởng của N., chị QC và thành viên Kira, hôm qua N và ba mẹ mới từ U Minh lên đến Sài Gòn, đứng thức đợi "mấy cô Sài Gòn" từ 3g30 sáng trước cổng bệnh viện.

...Câu chuyện của N. choán hết tâm trí của mình mấy hôm nay...Nếu không có anh bác sĩ với thái độ tự tin "ngày rộng tháng dài, còn nước còn tát" chắc mình không nén được nước mắt. Nhưng ánh mắt của N. giúp mình tin vào khả năng chịu đựng của cô bé. Những cây xanh trong khuôn viên kia và tấm lòng của QC khiến mình vẫn thấy ngày hôm qua thật đẹp...

N. rồi có vững vàng như những cái cây kia, mình không dám mong đợi nhiều...Nhưng mình tin những ngày này sẽ cho em một ký ức ấm áp, rằng những mặc cảm, nỗi đau của riêng mình vẫn luôn có cha mẹ và người xung quanh mình tìm cách xoa dịu... Rằng đời sống chúng ta kết dính nhau bằng những sợi dây li ti kỳ lạ, để ta còn có những "người dưng" không khác "người nhà"...

Viết note này để còn cảm ơn Q.C với lý do rất thuyết phục của chị trong việc không lập gia đình, không tìm kiếm một đối tượng nào để kết hôn. "Quyết tâm" chị nha!