Chủ Nhật, 22 tháng 6, 2014

early morning


Thêm một chủ nhật ra đường khi gió còn gói đầy sương, nhiều quán cafe còn đóng cửa...

Mang cafe đến bệnh viện cho anh T vì câu nói của anh hôm trước: "Thấy ly cafe 15.000 đồng, thèm mà không dám uống. Mà ở quê làm suốt ngày có thèm đâu cô, lên đây rảnh quá, tự nhiên thèm...". Làm hôm đó đến nay, mỗi lần pha cafe là nhớ cái "mong ước không thành" đó của anh.

Từ Nhi Đồng 2 đi bộ ra đây. Lạ lùng, khi 7g sáng ngồi một mình giữa "quán không", nhìn xuống tán me non này, góc đường này...Và uống cafe Ý, đợi bạn, đợi gặp một "Bồ Tát" người Ý - bác sĩ Roberto De Castro.

Có thời băng ngang góc đường này miết, để đi học tiếng Pháp, nhưng giờ vốn tiếng Pháp là số zero. Lạ lùng, cái thứ trí nhớ... thơ thẩn! Làm như chỉ chọn nhớ...thơ.

Nhắc đến thơ vì sáng nay... nghe thơ ở hành lang bệnh viện, nghe qua mà nhớ: một bài 6 câu, ghép 6 chữ đầu thành tên thuốc Captan lính hay hút thời đó (?): "Chàng mũ đỏ tung hoành ngang dọc/ Anh mỉm cười khi dù giữa không gian/ Phận làm trai đi diệt lũ tham tàn/ tình yêu đó em ơi xin giấu kín/ Anh sẽ về khi non nước bình yên/ Nợ núi sông hơn nợ ân tình". Tác giả bài thơ đó - một sĩ quan không quân của quân đội VNCH - đã mất trong cuộc chiến...

Còn có cả hai câu này: "Ta ngơ ngác như hồn quân chiến bại/ Nuốt hận sầu gieo hạt giống tương lai" - thơ của một người từng là trung sĩ quân đội VNCH đọc cho mình nghe sáng nay. Trước 75 đã đỗ tú tài, tiếng Anh, tiếng Pháp đều biết, rồi đi lính, đi học cải tạo. Làm lại cuộc đời với hai bàn tay trắng, chân đau vì gặp nạn, đến tuổi hơn 60 ông vẫn không nhà, không cửa, ở nhờ một cái rẫy tại Ea H'Leo, Đắk Lắk. Vợ gánh bánh canh đi bán, gặp ngày mưa, con đường đất đỏ trơn trợt từ rẫy là lộ làm đổ hết gánh bánh canh (người chồng kể, mà mắt người vợ chan đầy nước mắt...). Giờ hai vợ chồng già lay lắt ở bệnh viện gần 2 tháng nay, nuôi con gái nhỏ bị sốt bại liệt, tắt đường tiểu...

Gần 40 năm sau chiến tranh, khổ vẫn chồng lên khổ. Nhưng rồi ai cũng phải sống...Và biết cuộc sống còn có thơ, dù những dòng nặng trĩu. Có những lúc ngôn từ dở - hay chẳng là chuyện đáng bàn, khi lặng nghe từng con chữ, thấy mình đang chạm vào một cuộc đời, từng cuộc đời..., không biết làm gì hơn ngoài giữ cho "bàn tay" nhau ấm...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét