Chủ Nhật, 7 tháng 9, 2014

Ôm cây đuổi khói


Cảm ơn anh đã gọi
những ngày phương Nam vắng nắng
tiếng cười anh hong ấm những ngón tay

1.9

Những ngày này tôi nhớ quá một cái cây
nép miết vào tường trong gió giật
Cô đơn nào có thật
Mà ôm...

2.9

Này em,
dài hay ngắn sớm - hôm
5 năm
một bếp tình ngún cháy
Ta kết được gì
khi hoa trái chết khô?

Thôi mắt em đừng cay
đừng cay
để còn đuổi khói...

3.9

P/S 1.9: Thật ra thì điện thoại bị...nóng máy đó mà ;))

P/S 2.9: Tôi đã viết cho "cái - cây - mình - ngang - qua, đứng - lặng " một bài thơ thiệt dài và...dở. Muốn ôm, cũng không thể ôm một cái cây nằm chậu bé nhỏ - tưởng có thể sống được bằng nước mắt của người. Rồi nhận ra thứ mình nhớ hơn là cơn gió đó - cơn gió mình đã mở tay ôm lấy cùng cây, nghe gió thổi bên trong - bên ngoài, thổi bay tất cả những tò mò ích kỷ ngu dại.. đã nép ở trong mình lâu quá lâu...

P/S 3.9. Phải chi mà có lửa, dập lửa dễ hơn :D

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét