Thứ Tư, 15 tháng 10, 2014

Dưới vòm cây


Trưa 14.10, ngồi cafe cóc gần con hẻm xanh mướt này, chộp ảnh cho hai tình yêu từ thuở sinh viên, nghe tiếng cười vang góc phố, thấy sau 18 năm, lòng ba đứa cũng đang xanh tươi như thuở nào, thấy cả ba vẫn còn đang tuổi ngọc:)

Nhìn vòm cây, thèm có thể gọi tên tình yêu của mình với chúng. Có những vòm cây chỉ cần ta lướt qua dưới bóng, dẫu lúc đó lòng có đang xáo trộn, trái tim cũng kịp yên bình... Có những hàng cây ta thèm ngang qua mỗi sáng, nhìn vài giây thôi, đủ thấy như hôm nay ta đã có dịp nhìn vào mắt một người bạn ta luôn mong gặp, đủ vui vì được nhìn thấy nụ cười nhau.

Cỏ Cây. Chỉ cần yên lặng thế, chỉ cần ánh lên trong nắng, chỉ cần rung trong gió, chỉ cần lay ướt dưới mưa, mà khiến người ta an yên và xao động niềm vui sống...Chỉ cần cỏ cây hiện diện, hành tinh này đã đủ diệu kỳ. Khác với người, cỏ cây càng nhiều, quả đất càng xanh, trong.

Nhìn Cây, cảm giác có lỗi với bao nhiêu là cây mình không biết tên (Yêu gì mà tên người ta cũng không biết!). Như cả 4 ngày trời hít thở trong một khí quyển có hương cây trên đá, 4 ngày trời đi ngang biết bao hàng cây có họ lá kim, mà đến khi đọc một đường link bạn gửi, mới biết có một loài cây mang tên sa mộc. Như khi ở Hà Giang về, đọc lại Xe lên xe xuống (bản in ở VN là Mình và họ) của Nguyễn Bình Phương, mới biết góc nhìn về cây cối ở Hà Giang trong mắt một "người có mắt"  thế nào. Tiếc ta có mắt mà như không. Như ta chỉ sống được 1/n cuộc đời mà ta đã trải qua vậy. (Chi tiết về cây cối ở Hà Giang đã không đọng lại trong lần đọc đầu tiên, cũng như đá, núi, cung đường...Có lẽ, vì trí tưởng tượng của ta nghèo nàn, tất cả hiện lên trên chữ chỉ thấm đẫm khi bàn chân ta đã đặt lên vùng đất ấy).

Xin ngủ dưới vòm cây. Ừ, nhìn vòm cây, nhớ sự nương nhờ ủi an trong thơ Trịnh (văn xuôi hay ca từ của Trịnh Công Sơn, mình vẫn thích gọi là Thơ). Chợt nghĩ: Khi sống, ta thở nhờ cây; rồi đến khi ngủ giấc cuối cùng, ta lại nằm trong lòng cây, tan khỏi cõi này cùng cây, bởi cái hộp gỗ theo cùng con người vào lòng đất hay lòng ngọn lửa ấy, là "lòng cây" đó thôi...

Gần gũi đến vậy, nương nhau đến vậy, mà đâu dễ hiểu và yêu cho đúng..., "tình yêu" nhỉ!

Chủ Nhật, 12 tháng 10, 2014

Fall

Mùa thu hôn lên lá
Tình thu hôn lên mắt
Đường thu thôi se thắt
tình riêng biết - vô chung...

"Viết" trên đường "fly me up to where you are", và nhận ra mùa này thật thích hợp để nghe Josh Groban. Giọng của chàng, âm sắc rất thắm và đầy rung cảm ấy...có thể vun vén lại một tình yêu ta đang muốn đánh mất...

Thứ Năm, 9 tháng 10, 2014

Gặp Thu

Đêm, tháng 10, ở P.P góc Nam Kỳ Khởi Nghĩa - Nguyễn Du, ngồi ở ngoài trời, với thầy K, H, B.

Bỗng dưng mà gặp mùa thu. Thấy như Thu ôm choàng lấy mình. Thấy hơi thu chưa bao giờ gần và tràn vào mình đến vậy.

Se lạnh, mà êm đềm quá đỗi.

Buổi ngồi đó, thấy rõ tình yêu với Sài Gòn. Yêu thầy. Yêu bạn :)

Note lại vài từ để nhớ: Nhã Điện (Athens). Cao su lưu hóa. 4x8 hay 8x 4. Thợ cạo. Và cái mũi ám khói của bức tượng...

Một chỗ ngồi, một cơn gió, một bầu không bảng lảng, một cuộc chuyện trò...dư làm con người ta hạnh phúc vậy sao?

Cái đời sống chớp mắt hôm nay thành hôm qua này, có bao nhiêu là cái "cớ" để hạnh phúc. Ngấm lâu. Do mình cả thôi, cuộc đời sẽ trôi quá nhanh cho những nỗi buồn, sẽ đi từng bước chậm với những niềm vui.

8.10

P/S: Và 9.10 - sẽ nhớ "quán đẹp" sáng thu này, mừng sinh nhật "trai đẹp" nhé!

Chủ Nhật, 5 tháng 10, 2014

Giấc mộng bên đường

24.9. Tới TP Hà Giang lúc chập tối, bỗng dưng nhớ buổi chập tối dừng chân ở Bắc Kạn, 7 năm trước. Nhưng chẳng còn nhớ cái khu phố ở Bắc Kạn có gì đặc biệt, chẳng còn nhớ cái nhà nghỉ nào mình đã ngủ lại. Chỉ nhớ lúc lang thang ở Bắc Kạn có nhìn thấy một quầy bán hoa lẻ loi bên đường, và sau đó bọn mình có mua mấy cành hoa cúc vàng. Đùa với máy ảnh, người trai trong nhóm đã khom quỳ tặng hoa cho mình...Những bông hoa đó rồi đi về đâu, mình không nhớ được....

Nghĩ, 7 năm sau tự hỏi mình nhớ gì ở một góc phố của TP Hà Giang, có lẽ mình sẽ nhớ đến ...quýt chum - những trái quýt đã mua trong buổi sáng đi bộ ở phố Bạch Đằng - Ngô Quyền. Đó là những trái quýt chum lần đầu mình thấy (nhưng sau thì biết không phải quýt chum của Bắc Quang (Hà Giang) mà là quýt của Tàu)...

Và liệu ký ức sẽ còn giữ gì cho mình?

Có cố thu vào các giác quan bao nhiêu hình ảnh - mùi vị, thì rồi tất cả phút chốc trở thành giấc mộng thoáng qua...

Nhưng biết là trong ký ức giờ đây đã đầy lên thêm những dáng hình của núi. Nao nao nhớ núi. Nhớ một dáng người cô đơn ngồi ngóng núi. Nao nao nhớ bao bàn tay bé con vẫy khách dọc những lưng đèo. Nao nao vì bất lực những khoảng mờ trong ký ức, dù thời gian rất gần hay đã xa...





Phố Cáo. Nắng vàng, rơm vàng, tường nhà màu vàng. Quyến luyến nơi này nhất, vì vẻ yên bình và người đàn ông Mông có gương mặt giống họa sĩ Phan Cẩm Thượng. Vì cái gùi ông cho mượn. Vì cái nia phơi ớt...pha một khoảng màu đỏ trên cỏ xanh.





Làng Lũng Cấm. Những đứa bé con. Bé chị cõng bé em không rời. Bé bỏng như những đóa tam giác mạch vừa hé nở. Những thằng nhóc chơi trò rung cây. Cô bé lớp 9 ngồi vo gạo trong nắng chiều. Ông già Mông vẽ lên thềm nhà màu khói thuốc. Căn gác trong nhà của Pao, chẳng có gì ngoài ngô và bóng tối ...Và những củ khoai bé tí lạnh ngắt trong chiếc nồi đen bụi than. Căn nhà rộng không tủ, không bàn, quần áo quăng trên giường ngủ; và trong mớ ấy, "cô áo tím" không nói được tiếng Kinh bới tung tìm một chiếc áo, ra dấu bảo mình mặc vào...






Quản Bạ - Yên Minh - Đồng Văn - Mèo Vạc. Núi vây núi chập chùng. Những cung đường thoát hóa thành sợi chỉ. Những chóp núi kỳ vĩ. Những triền xanh cảm động. Những hàng thông ôm trọn một bầu không trong lành. Núi đó mây đó cây đó của thời khắc đó. Như những giấc mộng khó tìm gặp lại...


Sông Miện chảy dọc đường từ Yên Minh về Quản Bạ - "dòng sông bên đường" đẹp nhất nước với riêng mình, cho đến lúc này



Dưới chân Lũng Cú. Phiên chợ nhỏ họp vào thứ sáu hằng tuần tràn ngập hàng Tàu, "Tàu" từ A đến Z, từ món nhỏ đến món to, từ hạt giống trồng cải đến CD nhạc, từ món thạch đến chân gà ăn liền đóng gói trắng phêu như đồ nhựa. "Made in VN" có lẽ chỉ là vài ba chú cún...Cành đồng bên chợ đang ươm màu màu vàng tha thiết, mà nhìn đâu cũng xót hết ruột gan...