Thứ Hai, 19 tháng 1, 2015

Chuyến xe dưới trời sao

Năm chữ đó tôi ghi xuống từ khi vừa trở về, sau chuyến đi, để nhớ về một khoảnh khắc đã tạc vào ký ức...

Đêm hôm ấy, một ngày giữa tháng 12, trên đường.

Tôi tỉnh dậy trên chiếc xe tải nhỏ (các bác tài ở Myanmar gọi là Suzuki), ngồi thu lu giữa năm người bạn đồng hành đang say ngủ. Thật sự là "thu lu", vì cái sàn xe vừa đủ cho sáu đứa bọn tôi nằm xoay hai đầu và gác chân lên nhau mà ngủ. Giống như xe lam ở VN nhưng to hơn một chút, chiếc xe mang chúng tôi đi - vội - vàng - đến - nơi - chưa - biết đêm ấy không cửa, không máy điều hòa, không ghế. Thay vào đó là gió - đầy gió, chút hơi ấm đồng bọn và thật bất ngờ - bất ngờ đến xao xuyến: "chàng" chở nguyên cả một trời sao.

Người hình dung nhé, vạn con đom đóm hóa thạch gắn vào một tấm thảm nhung đen. Được ngắm từ một thùng xe như thế. Khi thức dậy, ánh sao và những ánh đèn xe lướt qua giúp tôi nhận ra chiếc xe đang nằm chúi xuống trên khúc cua dốc. Rõ ràng xe đã dừng đột ngột. Ở đầu xe, bác tài đang cãi vã với hai người đi xe máy. Cuộc tranh cãi kéo dài hơn nửa tiếng. Đoán là đã có một cuộc va quẹt, tôi đã định bước xuống hỏi chuyện và bồi thường dùm bác tài để xe khởi hành trở lại, kịp đến Kyaiktiyo vào 5g sáng. Nhưng cái bầu trời sao đêm ấy cứ níu tôi ngồi lại, vừa hoang mang (với tình cảnh), vừa ngỡ ngàng, xúc động...(với khung cảnh). Không khỏi không nhớ đến  chàng "siêu lang thang" Chris McCandless, dáng ngồi của chàng diễn viên Emile Hirsch trên chiếc xe buýt kỳ diệu của chàng. Không khỏi không nhớ đến bầu trời sao "của riêng mình" ở Pác Ngòi...Và một nỗi nhớ cũ...

"Tặng em những đóa sao bay/ Ta đem tình này liều gửi thinh không..."

Những đóa sao đêm ấy, không hão huyền như câu chữ kia, tôi biết mình được ban tặng. Nên tôi cứ ngồi như thế, một mình, lặng lẽ gửi vào thinh không một trái tim hòa nhịp-bình-yên, một đôi mắt không muốn một giây dịch chuyển hướng nhìn, tham lam muốn tạc vào ký ức từng khoảnh khắc mình - đang - sống, một "trải nghiệm" mình biết sẽ chỉ còn trong ký ức chứ không thể nào "sống lại" được...

Trên đường đã đi và đường đi tới, có bao nhiêu đoạn "on my own" với "mộng đời bất tuyệt" vậy đâu...(?)

Chủ Nhật, 4 tháng 1, 2015

"Cõi người ta" yêu dấu ở Burma

"Tối ni bỗng nhiên thèm uống bia", em nhắn về Huế. Rồi mới nhận ra mình nhớ quá mùi vị của Myanmar...

Làm răng để có 1/3 ly bia Myanmar "not cold" lúc này? Làm răng gặp lại được những người Myanmar cực kỳ đáng yêu mình đã được gặp? Chị Ý Y (ghi theo phiên âm) ở  làng Mithanu. Em gái Zarchi ở ngôi nhà cạnh dòng sông cách New Bagan 3 giờ đạp xe. "Cái anh" gọt bưởi ở Yangon đã đưa túi vải của ảnh cho em....

Thật sự là em rất nhớ họ. Những nụ cười ấm áp của họ...

Nhớ căn bếp đầy nắng xiên của chị Ý Y - nơi chị chiên trứng cho "đám khách"  dùng cơm trưa. Lúc đám khách nằm lăn quay ra ngủ trên chiếc giường duy nhất giữa nhà, chị cứ ngồi nhìn, miệng không khi nào tắt nụ cười. Có gì để nói với một người quen mới? Vậy mà, nhớ không Ý Y, chị em ta trò chuyện không ngớt suốt một buổi trưa hôm ấy. Thân tình đến lạ.

Nhớ Zarchi rất nhiều, lúc chúng em dừng lại sửa xe, lúc ăn "bánh xèo vỏ" Nơi "thích lắm" bên đường, lúc cô ấy cắm cúi gọt hết hai trái dưa vừa mua ở chợ, lúc  ra bờ sông tìm "your friends", lúc cô ấy đạp xe theo tiễn mình về New Bagan. Thiệt là  muốn ôm cô ấy một lần nữa, lần nữa.

Chính Ý Y, Zarchi; cô chủ ở khách sạn Nandawunn (Nyaung Shew, Shan); cô gái bán hàng lưu niệm trên đường dẫn vào nhà hàng chay The Moon (Bagan); anh chủ quán The Moon "be kind to animals"; anh phục vụ bàn của quán Mahar ở Mandalay; bà cụ ở Inle - những chén trà soi nụ cười, đôi mắt và căn nhà lộng gió của bà khiến khách chỉ ước gì có thể ngủ lại qua đêm; rồi anh chèo thuyền, cụ già kéo thuyền vào bến, "chú bán khăn", những dì, những cô trong ngôi chợ bên hồ Inle...Và nữa, anh nhân viên ở sân bay Yangon - người lo lắng đuổi theo để dúi vào tay em một lá thư hướng dẫn đường đi Kyaiktiyo, chỉ vì ảnh nghĩ ảnh đã nói tiếng Anh không được tốt...

Nơ nói với em: Răng gặp người nào mình cũng muốn nhớ họ hết...

Ừ, chính xác là chúng em "muốn nhớ", từ khi mới gặp. Em có cảm giác như tất cả đều là sứ giả của Bụt. Tâm thí, nhan thí, tọa thí, ngôn thí..., hầu như ai cũng có sẵn -  tràn đầy, nguyên sơ. Hạnh bố thí và trái tim rộng mở làm gương mặt ai cũng lành, cũng đẹp. Chính họ đã làm Myanmar trở thành nơi em đặt để nhiều tình cảm nhất, trong 6 nước ở châu Á mà em có dịp ghé qua.

Nhớ về họ, em thấy "cõi người ta" dấu yêu hơn mình từng biết trước đó...

Đến tận bây giờ, em vẫn nghĩ mình chưa đủ 'lắng" để viết về những "tình yêu" ấy ở Burma đúng như mình muốn.

Rốt cuộc, chân dung, hồn cốt một quốc gia, những ấn tượng khó phai và những "kỳ quan" bất ngờ nhất của những chuyến đi, không gì khác, chính là Con Người - những hạnh ngộ nằm ngoài dự liệu...

Thương nhiều, "che - su -tim- 3D" nhiều lắm, Burmese ơi!