Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Stairway to Heaven


Nếu tuổi trẻ không ra đi dù ta có già đi, sẽ còn yêu lâu - yêu lâu, mái tóc bồng bềnh hoang dại rực sáng này, giọng ca metal nồng nàn mạnh mẽ đầy quyến dụ này…trong bài ca từng không thể ngưng nghe.

Tuổi trẻ dù có chút lạc lối, chút hoang đường hay chất ngất si mê, hay cả những biến cố buồn - như với Robert Plant, đó vẫn là thời đoạn đáng tận hưởng từng sát na nhất, bởi những vẻ đẹp cuộc sống cứ dần được tiết lộ (*), hồn nhiên bùng cháy, cộng hưởng cùng những đón nhận vừa bỡ ngỡ vừa say mê…

Xem Stairway to Heaven, thương người trình diễn bao nhiêu, thương tuổi trẻ (của anh ấy, của mình, của mọi người) bấy nhiêu. 

Tuổi trẻ đẹp như một ánh đèn biết chọn nơi chiếu sáng.

(*): Mượn ý của Boris Pasternak: “I don't like people who have never fallen or stumbled. Their virtue is lifeless and it isn't of much value. Life hasn't revealed its beauty to them”.

Chủ Nhật, 26 tháng 6, 2016

Nhà vắng

Lúc nào về đây cũng cảm được một chút...an tĩnh, vì nhà vắng, dễ ngồi xuống buông thư hơn, chỉ có những ai đó mình không biết là ai ghé vào, uống một ly trà với mình, rồi đi, không cần tương tác...

Cái đáng yêu nhất của blog (với mình) là vậy: Vắng, bớt vắng sẽ bớt yêu...

Cái dở nhất của blog này là không xếp chế độ riêng tư khác nhau cho mỗi entry được.

Google + hỗ trợ việc set privacy tốt hơn, nhưng cũng không được...vắng, hi.

Khách bộ hành nào ghé lại thấy không có trà nước, thi thoảng vào đây nghe nhạc với mình :)

Nhân một ngày trời đẹp và dịu, "mời mọc" vậy cũng là để chăm save vài thứ linh tinh trên G+, để không quên "tiếng  người".

Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Tàn tro của một thời...

Cây đa nào mà chẳng đứng mồ côi
Dù bến nước có trải lòng đón lá
Trên giấy trắng nghìn câu thơ rơi lả
Biếc xanh gì cho khỏi đáy trầm luân
...
Bão tan rồi, cầu gãy, nước mênh mang
Bờ bồi lở không cành hồng nào ngã
Ngắt cọng cỏ mà nghe đời buồn lạ
Mỏi chân vì những chuyện quá vu vơ
....
Bế nỗi buồn trao ngày tháng đong đưa 
...
(Thơ V.H.)

Bão tan rồi. Trên đoạn đường dài mưa bay nhẹ hôm nay, lần đầu tiên có ý niệm về cái chết của giấc mơ nọ. Ừ, nếu gọi đó là một giấc mơ. Biết là nó bắt đầu chết, đang chết....nhưng tay đã buông rồi, nên lòng cũng....rỗng. No Innocence. No Lonliness. No Hurt. Nothing. A strange emptiness!

Nỗi buồn từ giấc mơ ấy, ta bồng bế làm chi nữa. Đã quyết buông em rồi đó! Ngày tháng trôi sẽ giúp ta và em rời xa nhau, mãi mãi. Nếu thật sự em chưa thể ra đi thì cứ tạm ngồi yên đấy nhé, khi nào gọi hãy thưa!   Cảm ơn em nếu để ta cất bước thanh thản một mình, ta chưa mỏi chân đâu! 

P/S: 

Lướt trong máy tính, thấy một file tên là Nothing, click vào thì ra entry này. Lưu từ 2007, sau 9 năm mới đọc lại, thấy là lạ như đọc lần đầu. File không ghi tên tác giả, nhưng đọc văn phong thì có thể đoán của ai. Cái giọng có thể ru người ta chết chìm đó, chỉ có thể là chàng. Chỗ ô vuông là icon đeo kính đen - một nét cười duy nhất của chàng, trong cả cái entry chảy tràn một nỗi buồn đeo đẳng. Dám là chàng cũng đã quên note này. Chàng đã mỏi chân chưa? Vui hơn nhiều chưa?

À, giờ mình mới search để đọc nguyên bài thơ. Bài có tựa Thơ Ngày về, của Vương Huy, mở đầu bằng hai câu: Những tàn tro của một thời vọng tưởng/ Gió xuân thì mãi cuốn đến hôm nay. Các bản tìm thấy trên mạng đều ghi là "vong tưởng", nhưng mình nghĩ "vọng tưởng" thì đúng hơn. Anyway, thời nào ở cõi si mê này thì cũng vọng tưởng cả, phải không?

Thứ Tư, 22 tháng 6, 2016

We would never say goodbye?

Thế hệ 7x tụi mình chắc không ít người bùi ngùi khi nghe Yahoo Messenger thế hệ cũ ngừng hoạt động. 

Bởi, suốt tuổi thanh xuân của chúng mình, không nơi nào khác, chính cái cửa sổ chat kia mở ra bao nhiêu là mối tình “xuyên không”, những chuyện trò bây giờ đọc lại mà chảy nước mắt.

Và hình như, chưa có ứng dụng chat nào có những emoticon đơn giản mà dễ yêu đến thế. Hai má ứng đỏ vì mắc cỡ - blushing, mắt chớp liên hồi - batting eyelashes, dang tay ôm chặt - big hug, mặt kênh lém lỉnh - smug, ngay cả nụ hôn cũng dễ ghét vì đỏ chét… 

Nhưng emoticon mình thích nhất là cái icon biểu thị sự nghịch ngầm - với con mắt lém, cái cổ rụt rụt vì...đang gặm móng tay, cứ như vừa khoái chí vừa sợ bị rầy sau một trò “nghịch dại”…Không cần phải click vào đâu để chọn, chỉ cần gõ ;)).

Với mình, những icon ấy nói thay cảm xúc tốt hơn nhiều những sticker “lộ tướng” của FB ngày nay.

Nhưng mờ, sorry những ai không liên quan, viết note này chỉ vì hôm nay vào lại YM, nhớ quá - nhớ không chịu nổi - một người - một người đã bước vào cuộc đời mình từ ô cửa đó...

A (3/9/2006 6:44:55 PM): dau roi
Lit (3/9/2006 6:44:59 PM): day ne
A (3/9/2006 6:45:07 PM): o yen do

Lit (3/9/2006 6:45:20 PM): ko yen ko duoc sao?
A (3/9/2006 6:45:24 PM): uh
A (3/9/2006 6:45:26 PM): o yen do
A (3/9/2006 6:45:30 PM): de A yen tam
A (3/9/2006 6:45:35 PM): goi 1 tieng la co LT

Lit: ma mai A co định goi LT ko?
A: co
A: ngay nao cung goi
Lit: thiet hong?
A: thiet
A: if I could find the words i would speak them
A: then i wouldn't be tounge-tied when I looked into your eyes
A: and we'd never say goodbye
...
Lit: If I could steal this moment forever
Lit: Paint a picture-perfect smile
Lit: So our story stayed alive
Lit: We would never say goodbye

"Alex" ơi, lúc ở trên đường, gửi mes về, A. đã dặn "giữ dùm ta tất cả những gì em viết cho ta, nghe em!", và em đã giữ, từng từ một, cả 16070 từ trong YM. 

A. còn nhớ có lần A.gọi, LT im lặng, A. giận và bảo một ngày nào đó A. biến mất, LT sẽ nhớ A. mà khóc, LT sẽ không có cách chi mà tìm ra A. được. Không hiểu sao lúc đó LT bảo A. cứ biến mất đi... Và A. nói gì, nhớ không?

A: Cung buon cuoi ha! Tuong co' ma khong
A: hoa ra nhung thu' xua nay an lo`ng la` 1 dinh menh
A: cung chi la chuyen dua choi

Gần 10 năm sau, A. lại làm cô em nhỏ khóc, biết không?