Thứ Năm, 30 tháng 6, 2016

Stairway to Heaven


Nếu tuổi trẻ không ra đi dù ta có già đi, sẽ còn yêu lâu - yêu lâu, mái tóc bồng bềnh hoang dại rực sáng này, giọng ca metal nồng nàn mạnh mẽ đầy quyến dụ này…trong bài ca từng không thể ngưng nghe.

Tuổi trẻ dù có chút lạc lối, chút hoang đường hay chất ngất si mê, hay cả những biến cố buồn - như với Robert Plant, đó vẫn là thời đoạn đáng tận hưởng từng sát na nhất, bởi những vẻ đẹp cuộc sống cứ dần được tiết lộ (*), hồn nhiên bùng cháy, cộng hưởng cùng những đón nhận vừa bỡ ngỡ vừa say mê…

Xem Stairway to Heaven, thương người trình diễn bao nhiêu, thương tuổi trẻ (của anh ấy, của mình, của mọi người) bấy nhiêu. 

Tuổi trẻ đẹp như một ánh đèn biết chọn nơi chiếu sáng.

(*): Mượn ý của Boris Pasternak: “I don't like people who have never fallen or stumbled. Their virtue is lifeless and it isn't of much value. Life hasn't revealed its beauty to them”.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét