Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Độc cư

"Đừng bao giờ đi ăn một mình". Mình nhớ đúng tựa sách không? Từ lúc nghe tên sách đó, mình đã nghĩ đó là quyển sách không dành cho mình và mình sẽ không có lý do gì để đọc nó. ‎Bởi ngược lại, những buổi cơm trưa/ cafe một mình của mình hầu hết đều là những bữa cơm/ cuộc ngồi hạnh phúc. 

Đơn giản, mình được ăn chay như sở thích. Và đơn giản, mình thèm sự tĩnh lặng biết bao. Mà những lúc một mình, tịnh khẩu, là những lúc tâm mình đỡ lao xao nhất, đỡ "chuyền cành" nhất. Nó dường như đậu lại, trên một nhánh cây bình an, nhánh cây "Tu Đi"...:)

Cái sự "được một mình" ấy, duờng như không bao giờ là đủ, giữa guồng quay công việc...

Tháng 9 này, cũng vì thèm thiên nhiên và thèm một mình quá, mình ngẫu hứng quẩy ba lô lên đi. Cũng ngẫu hứng mà chọn Đà Lạt - thật ra cũng không phải là nơi mình dành nhiều tình yêu như chàng NVN và một số bạn bè của mình (gout của mình là thiên nhiên hoang dã cơ :)), chỉ là tiện đường thì đi. Mẹ (có) trách sao con bỏ em một mình ở nhà, nhưng lúc đó mình không nhốt chân được nữa rồi.

Vậy là đi. Và đã có buổi tối‎ sinh nhật một mình rất là tuyệt diệu. Nói là một mình, mà không, có hoa lá bao quanh, có ông trăng trong vườn đợi mình ngắm, có chiếc xích đu đợi mình đung đưa, và có chú chó già ngồi cạnh, thi thoảng cứ lấy bàn chân của ảnh "đập" vào chân mình; mà ảnh không ăn chay nên món gì cũng chê, mình phải phì cuời nhiều lần (khi gõ những dòng này, ta rất nhớ mi)...

Đêm ấy, mình có được những bông xuyến chi thật đẹp cô chủ hái trong vườn, và trong lòng mình, những giọt suơng đêm bình an cứ tí tách. Trong khu vườn nhỏ ở xa Sài Gòn, mình cứ ngồi thế, lắng nghe Tâm mình đang enjoy sự tĩnh lặng, không phải làm lành với "tiếng ồn" bất an nào.

Cũng đêm ấy, sau buổi cơm, trong vườn, mình gặp hai người khách trọ từ Pháp, đến VN hằng năm để giúp các em nhỏ mồ côi và các bệnh nhân bệnh viện trung ương Huế. Cuộc trò chuyện ngắn ngủi với cô nhỏ VN đang đọc Hannah Arendt (chính cái bìa sách khiến họ hỏi thăm, họ rất "biết" bà), vậy rồi trở thành một hạnh ngộ, với mình. Mình biết là hạnh ngộ, khi đêm nay bất ngờ nhận được thư từ Pháp - lá thư làm mình happy và thức đến giờ này.

Nhấc mông lên mà đi thôi mình ơi, một mình càng tốt, bởi ngoài kia không chỉ có nhiều cơn nắng đẹp, cơn mưa lạ mình không nên xao nhãng, mà còn nhiều hạnh ngộ, còn đây đó nhiều người dễ thương đáng gặp (nếu ta không quá bận hàn huyên với bạn đồng hành). Và rồi sự hiện diện của họ sẽ cho ta thêm nhiều lý do để trưởng duỡng tình yêu và lòng từ bi, với cuộc đời...

Càng yêu những khoảnh khắc một mình, những cuộc ngồi một mình, những chuyến đi một mình, mình càng tin: Nếu "số" mình là "độc cư" như anh bạn vong‎ niên của mình nói, với mình, đó là một phước lành. ‎Tuổi mới này, tuổi mới sau, chúc cho mình thế đi :D

Buổi sáng còn hoài trong ký ức

Sáng nay dùng EB, em nhớ buổi ăn sáng năm ngoái của chúng mình quá.

Mà không chỉ sáng nay, mỗi lần đi ngang C., em lại nhớ. Nhớ cái buổi sáng sớm em chui vào đó, ướp mũi em trong mùi bánh mì mới nướng. Một niềm vui dịu nhẹ cứ sóng sánh trong lòng, trong lúc lựa bánh - mứt, trên đường đi, trong lúc bày biện chờ mọi người đến. Từ lúc đó, lúc đứng ở C., em đã tin chúng mình sẽ có một buổi ăn sáng thật ngon, bởi cái "mùi tình yêu" không giấu kín được đó. Sẽ "rót (cho) đầy hồn nhau" .

Em nhớ mãi hình ảnh người ngồi áp má xuống bàn‎, nhìn bàn tay vụng về của em bày bày xếp xếp. Dáng ngồi ấy, gương mặt còn buồn ngủ mang nét biếng lười phụng phịu ấy....không khác gì một đứa trẻ. Bỗng nhiên em thấy tuổi thơ của chúng mình ở ngay đấy, giờ phút đó, không trốn đi đâu được cả. Trong niềm cảm động tuổi thơ được "khua thức", em chỉ muốn mình đóng khung mãi mãi khoảnh khắc đó. Hai đứa trẻ bên bàn ăn.

‎Em yêu người ư? Không, đúng hơn là em yêu thứ tình yêu của em. Thứ tình cảm "asking nothing in return". Không mong cầu, nên không phiền muộn.

Được chăm sóc người khác mà không mong chờ được đáp lại là một niềm hạnh phúc lớn. Buổi sáng đó, và ký ức còn sống mãi mỗi lúc đi ngang C., nay đóng khung niềm tin đó của em.

"Gom một chút nắng vàng, hắt lên soi hạnh phúc, trên tháng ngày đã qua" . Và Tuấn Ngọc đang hát thế...

2.10.