Thứ Hai, 3 tháng 10, 2016

Buổi sáng còn hoài trong ký ức

Sáng nay dùng EB, em nhớ buổi ăn sáng năm ngoái của chúng mình quá.

Mà không chỉ sáng nay, mỗi lần đi ngang C., em lại nhớ. Nhớ cái buổi sáng sớm em chui vào đó, ướp mũi em trong mùi bánh mì mới nướng. Một niềm vui dịu nhẹ cứ sóng sánh trong lòng, trong lúc lựa bánh - mứt, trên đường đi, trong lúc bày biện chờ mọi người đến. Từ lúc đó, lúc đứng ở C., em đã tin chúng mình sẽ có một buổi ăn sáng thật ngon, bởi cái "mùi tình yêu" không giấu kín được đó. Sẽ "rót (cho) đầy hồn nhau" .

Em nhớ mãi hình ảnh người ngồi áp má xuống bàn‎, nhìn bàn tay vụng về của em bày bày xếp xếp. Dáng ngồi ấy, gương mặt còn buồn ngủ mang nét biếng lười phụng phịu ấy....không khác gì một đứa trẻ. Bỗng nhiên em thấy tuổi thơ của chúng mình ở ngay đấy, giờ phút đó, không trốn đi đâu được cả. Trong niềm cảm động tuổi thơ được "khua thức", em chỉ muốn mình đóng khung mãi mãi khoảnh khắc đó. Hai đứa trẻ bên bàn ăn.

‎Em yêu người ư? Không, đúng hơn là em yêu thứ tình yêu của em. Thứ tình cảm "asking nothing in return". Không mong cầu, nên không phiền muộn.

Được chăm sóc người khác mà không mong chờ được đáp lại là một niềm hạnh phúc lớn. Buổi sáng đó, và ký ức còn sống mãi mỗi lúc đi ngang C., nay đóng khung niềm tin đó của em.

"Gom một chút nắng vàng, hắt lên soi hạnh phúc, trên tháng ngày đã qua" . Và Tuấn Ngọc đang hát thế...

2.10.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét