Thứ Hai, 27 tháng 7, 2009

Lơ đãng


1. Em biết chứ chẳng ai lơ đãng cả
Hòn than kia đang đỏ đến hết lòng

Mấy hôm trước đọc hai câu này trên blog chị So, nhìn lại một nhóm tro tàn chờ gió thổi bay, và đốm lửa mới nhóm, tự nhiên mà buồn.

2. Nhắc thơ Nguyễn Duy, nhớ một lần duy nhất "làm việc" với ông , một ngày giáp tết, bài thơ Đánh thức tiềm lực vang vang trong cái phòng thu chỉ có hai người nhỏ bé. Ngày đó mình rụt rè thấy ghê. Như cái thời sinh viên cơ khổ, lúc nào cũng “đi men tường”, y như hình ảnh bác Nhàn tả về Tế Hanh.

3. Nhớ ND trả lời trong bài phỏng vấn gần đây trên SGTT, đại ý: có những nỗi buồn tôi tẩy rửa, có những nỗi buồn tôi giữ lại, vì đôi khi cái buồn đồng nghĩa với cái đẹp.

Ừ thôi, cảm ơn một nỗi buồn.

4. Đêm dài, lại nhớ hai câu thơ từ ngày cũ:

Có ai đang nhớ ai không nhỉ
Đêm thì dài thế biết làm chi?

Thứ Năm, 23 tháng 7, 2009

quét nhà mùa mưa

Quét nhà thương đám rác
đầy xác mỏng Thiêu thân

Thứ Hai, 20 tháng 7, 2009

Lull 2

Ta tự ru ta một giấc nồng
Để trời trong mộng cũng xanh trong
Để ta thức dậy thương ngày mới
Xếp lại lòng yêu đã rối bời...

Thứ Năm, 16 tháng 7, 2009

Em là nghìn trận gió

Anh gửi nơi em những mối tình ngày qua mà anh không còn nữa
Anh gửi nơi em những mối tình ngày mai mà anh không thể có
Em là nghìn trận gió
Anh là một làn mây
 (Tế Hanh)

Thứ Sáu, 10 tháng 7, 2009

bàn cơm

Thương người làm ruộng sớm hôm
bàn tay làm ấm bàn cơm mỗi nhà (L.Đ.)

Chủ Nhật, 5 tháng 7, 2009

Chỉ một bên má ướt

Còn hai con mắt khóc người một con. Thiệt tình là vậy, cả nghĩa đen!

Nước mắt có thể dồn hết vào một con mắt thôi, con ở trong bóng tối, ở phía không ai nhìn thấy nước mắt ta đang ứa ra, đơn độc một dòng…

Tin không? Bạn có thể ngồi ngay cạnh ai đó ở con mắt bên phải của người đó, mà không hề hay biết con mắt bên trái kia đang rớt hạt…

Đôi khi đời buồn thế, buồn đến nỗi ta bày trò chơi với nước mắt...