1. Hoa giấy đã nở nhiều hơn, thắm hồng. Mẹ kể mỗi khi đi chợ về, mẹ đi nép
sát phía bên kia hẻm để có thể ngắm được hoa giấy nhà mình trên cao.
Cây sứ đỏ lại ít ra bông hơn, không hiểu vì đang cần nghỉ ngơi hay vì luyến
nhớ cây Chanh đã mất. Anh hai đã băm nát gốc cây Chanh mọc kề bên để cây Sứ nhận
được dinh dưỡng nhiều hơn. Nhưng làm sao ta biết cây Sứ muốn gì hen. Ai mà dám
chắc giữa hai cái cây đã không có một tình bạn. :)
Ở đây không còn lá bàng. Nhưng cây bò cạp vàng nhà đối diện đã thả những chùm
hoa. Khoảng trời bé trên góc sân ấy rồi sẽ nhuộm vàng, và những cánh vàng mỏng
mảnh sẽ bay trong gió cùng những li ti tím Khế. Nghĩ mà đã thương.
2. Ô cửa sổ bé hơn nhiều ô cửa chung cư, nhưng vẫn đủ để biết mặt trời đang
lên hay trăng non đã mọc. Chim vẫn hát vang lừng mỗi sáng. Bầy chim đông hơn
vùng ở cũ (*). Và giọng cũng khác hơn, hay tai mình đã khác? Vắng bặt tiếng cụng
ly và tiếng “dô”, “dô” lẫn những trò chuyện không ngớt của đám đàn ông nơi quán
nhậu của vùng cũ, khiến chị em mình từng thắc mắc: Ai bảo đàn bà mới nhiều
chuyện? Nơi có vẻ còn xa lạ này, buổi mai, buổi trưa, buổi chiều, và đặc biêt
buổi đêm thật sự là yên tĩnh. Nhưng tiếng chó sủa nghe được nhiều hơn. Để nhắc
đời sống thật gần gũi đấy, trong thinh lặng còn bao xao động mình không nghe
thấy được.
3. Ông Phật ở ngay phòng bên cạnh. Qua thăm không nhiều, chỉ chào Ông mỗi
sáng đi làm, những khi quét dọn, nhưng vẫn thấy như có được “ngôi chùa” ngay nhà
mình vậy. Để chỉ cần bước vào căn phòng ấy, lòng có khởi lên tạp niệm nào, đủ tự
hổ thẹn. Nhiều khi không phải lúc, thật thèm thỉnh một tiếng chuông...
4. Gió rất nhiều trên sân thượng, khiến không khỏi cảm ơn bầu trời không bao
giờ mất đó, và thèm nghe tiếng cười, tiếng hát bạn bè. Chỉ thương ba mẹ không
còn trẻ, để sân thượng không phải là nơi khó tới lui.
5. Vách tường mới chưa có nét bút chì nào của mình, như những dấu tích mình
để lại nơi kia mỗi khi ôm sách và bút chì ngủ gục bên tường. Và chắc chắn, sẽ
không có cái tên yêu dấu nào được viết trên tường nữa, để tin mình đã đủ lớn khi
những tình yêu đã phai. Bởi lòng lúc này, thật sự không mong có một tình yêu
dành riêng một người...
(*) Chữ này mình gặp trong
Thư tình gửi một người, Trịnh Công Sơn viết:
Con
gái vẫn thường là một loài chim di dễ quên vùng ở cũ :)