Mùa đang đẹp gió. Chắc cũng vì vậy mà mình quày quả trả vé Cao Lãnh - Sài Gòn dù chỉ còn 10 phút nữa xe đón.
Để giờ mình ngồi nhớ gió sông Sa Đéc. Nhớ chuyến phà chiều quê bạn.
Đò đã thôi chuyến. Nón (bảo hiểm) cũng không thể bay. Nhưng chiếc nón rộng vành của cô nhỏ "người tình" vẫn còn trong tâm tưởng. Tóc gió và đôi mắt màu nước sông của bạn trong những chuyến đò thiếu nữ hiện rõ trong hình dung. Nên mến thương chi lạ, buổi chiều nho nhỏ ấy, qua sông...
Dòng sông, chuyến phà, bao giờ cũng chuyên chở một cảm thức đặc biệt về quê hương, có lẽ... Và mỗi lần qua sông, nhất là khi một mình, là mỗi lần cứ rưng rưng níu giữ... Lòng cứ bâng khuâng như... thiếu nữ ;))
Những bông lau còn trắng đường quê bao mùa mình còn bay nhảy được? Tiếc chúng mình đã không đi cùng nhau khi còn đủ trẻ... Thôi thì mong nhiều thứ, vẫn còn trong hình dung, nhỏ hen!