Nói chuyện qua điện thoại với thi sĩ Nguyễn Đức Sơn tối 19.1:
"Này ranh con, thế giới này lạ lùng lắm. Lạ lùng lắm. Sau này Sơn núi có đặt một chân xuống huyệt rồi thì chân còn lại cũng phải trồi lên". (để "sống" với thế gian này).
Sơn núi nói câu đó bằng cái giọng thơ trẻ, say mê nhất của ông, khi một mình ăn mì giữa đêm trên đồi thông Phương Bối. Câu nói ấy như một mồi lửa len vào tim mình, nhen nhóm cho niềm háo hức khám phá cuộc sống nhiều lúc tắt ngúm...
Rồi ông già bỏ dỡ cuộc "sung sướng" của sự "ăn một mình không ai giành" để luận đàm về thời cuộc...Từ một góc núi, đôi mắt của ông vẫn không bỏ qua một cái ngáp vặt hay một cuộc sửa soạn trở mình nào....
Ông không chỉ là một người đầy "tinh thần công dân" mà mình biết, ông là một ngọn lửa say mê ngút ngàn cõi ta bà này.
Thứ Năm, 20 tháng 2, 2014
Chủ Nhật, 9 tháng 2, 2014
Đường xuân mới
Tôi biết tôi yêu những con đường, những con đường
...
đường về đất nước ôi có bao giờ quên
...
Tôi biết tôi yêu những căn nhà, những căn nhà, là tình yêu, là bến sông (TCS)
...
đường về đất nước ôi có bao giờ quên
...
Tôi biết tôi yêu những căn nhà, những căn nhà, là tình yêu, là bến sông (TCS)
Đường về Đất Mũi: Cũ xưa đến vậy là cùng/ Sao sông nước cứ trẻ trung thế này (ND)
Người dưng người ở đâu về/ đi cùng ta một chuyến đi xuồng đầy (ND)
Phà kéo dây qua sông Quảng Thép, khóm 1, tổ 12, Sông Đốc
Đường ven đê biển Tây, xuyên rừng phòng hộ, từ Sông Đốc đi U Minh:
"Người đi cứ ngỡ hai hàng cây đi"
Năm Căn, nhà nào cũng có võng đưa
Nắng chiều vàng mái tranh
Nhà của "vua đầm" trên Đầm Thị Tường
Ô cửa mùa xuân, Sông Đốc
Sông Đốc: "Tình người chứa chan cơn gió chướng trên đồng" (ND)
Huyện Trần Văn Thời
U Minh
Cà Mau, mùng 2, mùng 3 Xuân Giáp Ngọ, chụp từ trên xuồng và trên yên xe máy, sau lưng anh Nơi...
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)