Anh gói em, ở nơi nương náu giản dị nhất: anh giấu em trong nỗi vui của anh như một tờ thư ngập ánh mặt trời.
(Cela fait longtemps que je ne sors plus sans toi. Je t’emporte dans la plus simple cachette qui soit: je te cache dans ma joie comme une lettre en plein soleil, Christian Bobin, L’inespérée)
Không phải người ta viết để trở thành nhà văn. Viết là lặng lẽ trở về với tình yêu thiếu vắng của tất cả tình yêu.
(Christian Bobin, La part manquante)
Nguyễn Quốc Trụ dịch (?)
http://www.tienve.org/home/viet/viewVietJournals.do?action=viewArtwork&artworkId=270