Có lẽ đây là quyển sách làm mình rung động nhất từ đầu năm đến nay.
Một câu chuyện đáng được kể và đáng được lắng nghe, bằng tất cả giác quan. Nhưng mình sẽ không kể lại, để bạn nào có duyên sẽ đọc.
3 giờ với quyển sách. 3 giờ trải qua nhiều cung bậc cảm xúc. Hồi hộp. Ngạc nhiên. Cảm phục. Xúc động đến nước dâng đầy mi mắt. Rồi tràn đầy lòng biết ơn. Biết ơn một cuộc gặp đẹp, với một nhân cách mà ta sẽ khó quên. Biết ơn Người giữ những đức tính đẹp cho giống loài mình: can trường, bi mẫn, khiêm cung, biết mỉm cười, biết làm một cây thụ cầm ngân pháp âm mầu nhiệm...Những hòa âm vang lên từ trái tim luôn hướng đến tha nhân làm vơi bớt những thống khổ của loài người - đã và sẽ còn trải qua bao điêu tàn của ngoại cảnh, bao điên loạn của nội tâm, giữa một thế giới vẫn đang bị lòng tham và sự kiêu mạn chế ngự.
Có những người ta gặp một lần rồi mang trong lòng một nỗi thôi thúc muốn được gặp lại. Có những đất nước ta tìm đến rồi mang một nỗi thôi thúc tìm về, ở lại. Quyển sách này bồi thêm thôi thúc ấy. "Gặp" những Mizushima. Quay lại Myanmar.
Đọc sách, không khỏi mơ một ngày xách cây đàn nhỏ sang thiên đường nhiệt đới của lòng mình, ngồi một ngày dài trên một chuyến xe lửa để đến một bờ hồ...
Bầy chim nhỏ ơi, cứ che mát vùng trời ấy nhé, chờ ta, một chuyến tìm về, với Mizushima trong tim.
Để sẽ ngắm nhiều hơn, sẽ nghe nhiều hơn, sẽ yêu nhiều hơn...những tàu dừa, những tiếng ca, những hòa âm điền dã, những bờ bãi hoang vu, những chiếc áo cà sa, những đôi mắt trong, những nét môi cười..., và cả những xác người chưa được ai chôn hay đã hòa trong cát bụi...