Thứ Tư, 16 tháng 12, 2009
Thứ Hai, 14 tháng 12, 2009
Tĩnh vật gia đình
Chỉ cần nhìn thấy cái tạp dề trên người em gái, anh hai từ Ban Mê xuống, bước vào cửa nhà đã reo lên: "Nhà mình đang nấu món gì à?"
Giọng reo vui của anh trước... cái tạp dề - chỉ bấy nhiêu thôi , đủ làm mình nhớ...cái tạp dề hết sức! ;)
Và vì vậy mà có ý tưởng chụp một bộ ảnh tĩnh vật - đồ vật mang tên Gia đình. Trong bộ ảnh đó, sẽ có rất nhiều hình ảnh im lặng ấm áp, những hình ảnh ướp đầy hương vị quấn quýt của gia đình:
- Cái rổ đựng kẹp phơi quần áo.
- Ly đựng bốn chiếc bàn chải đánh răng (lỡ có hai chiếc cùng màu thì sẽ có một chiếc cột dây thun :)).
- Những chiếc khăn tắm và khăn lau mặt treo bên nhau.
- Bình hoa giả mẹ đã "tuyển" về từ khu chợ cũ.
- Chiếc nón lưỡi trai ba vẫn hay đội để đi chợ với mẹ.
- Cái hộc tủ đầu giường đầy các loại thuốc, hộp Combizar để cạnh hộp Salonbas, một viên Combizar vừa được tách vỉ...
- Tủ kinh - sách của mẹ. Những chồng thư tay nhiều nét chữ. Em búp bê mẹ chơi từ thời thơ ấu.
- Chồng nhật ký của ba. Đồ cạo râu út mua cho ba, zoom luôn mấy sợi râu bạc :))
- Cái chuông gió các con mua nhân kỷ niệm ngày cưới ba mẹ, từ khi còn ở Phan...
- Mấy cái cuốn uốn tóc màu hồng từng khiến Nhã Tâm nói không chớp mắt: "Trông bà nội buồn cười quá đi!".
- Ảnh một chiếc tủ mở, bên trong là những bộ quần áo đã được mẹ ủi thẳng thớm, cả những chiếc khẩu trang cũng được xếp riêng sau khi là sạch...
- Góc tường Út treo cái móc khóa màu nâu. Dây cột tóc xanh dương xanh lá rơi trên giường :p
- ...
Và tất nhiên, không thể thiếu cái tạp dề. Một cái tạp dề bé móc cạnh một cái tạp dề không bé - bếp lửa ở đó, mẹ và em ở đó. Hơi ấm gia đình ở khắp nơi. Mơ gì hơn...
Thứ Sáu, 11 tháng 12, 2009
Thứ Tư, 9 tháng 12, 2009
Viết khi ngâm gió
Gió khuya. Sao sáng. Muốn ngồi mãi ở ban công, đếm những chuyện tình....
Viết đến đây nhớ hai câu của N.A, treo ở mục Interest trên trang 360 của chàng: Lang thang xuống phố một mình/ Vừa đi vừa đếm (những) chuyện tình đã qua. Sở thích của N.A. bây giờ có khác hơn không, có vớ vẩn như ngồi ngâm gió đêm và ngắm một hành tinh ngàn tỉ năm xa như mình?
Không gian êm vang những giai điệu giáng sinh của Richard Clayderman Panda (Panda là tên cái anh dễ thương soạn và gửi CD ;))
Gió và nhạc xô dạt cơn buồn. Mà buồn quái gì buồn hoài nhỉ, chỉ là mệt nhoài, và bỗng nhiên hiu quạnh, muốn thở than khe khẽ với một ai đó không nghe thấy mình. Để không khiến ai đó phải reply mình - vì giả bộ yêu hay vì hào phóng yêu...
Nên những suy nghĩ dồn ứ trong đầu hôm nay, mình "nói" với một hành tinh xa - như N.A.
Có một dãy màu bị lạc trên chiếc rubic của mình. Nhưng mình cũng không buồn vui với chuyện sắp xếp lại nó rồi.
Mình tiếp tục Sống, bằng cách đi ngủ, Nâu à.
Thứ Hai, 7 tháng 12, 2009
Nhủ
nói xong nghe lòng chực khóc
Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009
Rạn...
1. Việc nhiều nên xong muộn. Hoặc đi dự ... dạ đàm. Hoặc đi xem phim. Hoặc đi xem kịch. Rồi hẹn hò vì tình nghĩa ... Cả tuần rồi chỉ có một hai bữa cơm tối với gia đình. 0g đêm rửa bát, khẽ cỡ nào cũng nghe tiếng chén muỗng va vào nhau. Thấy mình như một cái chén rạn, ngày càng rộng những vết vỡ.
Sáng ra ngái ngủ không kịp nhìn kỹ mặt ba, không nhớ mẹ mặc đồ gì đi chợ. Tối về chỉ kịp thấy dáng ba còng ở góc bàn, nghe tiếng mẹ rên đau hai đầu gối. Thấy mình như chiếc tách cạn. Không chứa được điều gì.
May mà có Út luôn giữ bàn chân em ở nhà, lấy tay đau dọn rửa thay chị. Em cũng hiểu công việc cần phải "xem - nghe" của chị nên cũng không phàn nàn trách móc chi. Thương những tối về muộn, chỉ còn kịp giăng chiếc mùng cho em.
2. Đêm nay em mở Serenade, nhắc mình tắt máy dùm. Nhưng tiếng nhạc ủ ê này lại khiến mình muốn "trốn" vào mạng. Online nhiều khi là một cách "chạy trốn thực tại", một căn bệnh (nói đại - thời đại). Online, lại thấy mình như hạt bụi bị cuốn đi trong thế giới ảo trùng trùng những nỗi cô đơn lẫn những niềm vui bầy đàn.
Chỉ có điều, online, offline, đi, ở.....ở đâu cũng không trốn được mình, trốn được nỗi buồn cần quay lưng, dù đã quyết không chơi trò chơi mang tên nỗi buồn đó nữa...
3. Nhắc chữ "nỗi buồn", thương bạn mình muốn khóc. Bạn đang có một gia đình nhỏ. Nhưng gia đình - với không ít người - là cái kén chứa những nỗi cô đơn vô tận. Là cái tổ của những cãi vả tủn mủn và những nỗi lo triền miên cho con cái. Bạn có vẻ kiệt sức để bao dung và chăm sóc tiếp tục tình yêu trong bạn. Mình chỉ biết cầu mong bạn không bị dồn nén đến mức vỡ tung, làm đau thêm chiếc kén. Không phải đánh mất mình, nhưng "quên mình" đi - theo kiểu vô ngã, mỗi thành viên có thể giữ được hơi ấm cho ngôi nhà mà, phải không?
Buồn cuộc chat quan trọng của bạn mà mình cũng làm cho ngắt đoạn vì ban trưa quá bận. Lúc này đây ước ngồi bên bạn, ôm vai bạn, nghe được tiếng bạn khóc. Sẽ không tìm cái khăn giấy nào cho chúng mình. Bởi khóc dường như là cách đơn giản nhất để giải thoát nỗi buồn, giữa những rối ren...
Người yêu ơi khóc đi, và tin là có ta bên cạnh, để cùng cảm ơn và chúc mừng đôi mắt ướt...
Thứ Tư, 2 tháng 12, 2009
Em trai
Chị vừa ăn bánh em nướng. Bỗng muốn ghi lại đôi dòng để nhớ những gì chị nghĩ lúc này. Hình như chị chưa viết một entry nào riêng cho em cả.
Có lẽ vì chị biết, sẽ không bao giờ đủ - những gì chị muốn nói.
Như chị đã muốn chụp ảnh chiếc bánh em làm nhưng rồi lại thôi. Vị chocolate không thể tan….Và cái màu nâu ấy đẹp hơn hình ảnh có thể lưu giữ. Và làm sao mà chị miêu tả được – bằng hình - cảm xúc của chị lúc em lững thững ở sân cơ quan, tay cầm bánh…
Sẽ còn nhớ, đêm sinh nhật em dầm mưa đến ngồi với chị. Nhớ một chiếc đèn rước trăng. Một ngôi sao may mắn. Tiếng sóng và tiếng hát qua điện thoại. Nhiều mes sẻ chia...
Và sẽ không thể nào quên trong đời, một niềm vui em đã lặng lẽ mang đến. Mỗi lần nghĩ đến, chị không khỏi không thấy mình hạnh phúc. Điều em đã làm, người con trai nào từng hoặc sẽ nói yêu chị cũng không nghĩ đến được, nhóc à. Đó là một bí mật đẹp không cần câu hỏi, câu trả lời và cả lời cảm ơn.
Có đôi lần khi em chưa kịp trưởng thành - em đã dùng từ "bỏ rơi"? Nhưng em không biết, chị chưa và không bao giờ nghĩ đến việc không dõi theo em, mất dấu với em, dẫu chị không thích em chửi thề, dẫu chị thấy em "hư" mà không “la mắng” được.