Thứ Năm, 23 tháng 6, 2016

Tàn tro của một thời...

Cây đa nào mà chẳng đứng mồ côi
Dù bến nước có trải lòng đón lá
Trên giấy trắng nghìn câu thơ rơi lả
Biếc xanh gì cho khỏi đáy trầm luân
...
Bão tan rồi, cầu gãy, nước mênh mang
Bờ bồi lở không cành hồng nào ngã
Ngắt cọng cỏ mà nghe đời buồn lạ
Mỏi chân vì những chuyện quá vu vơ
....
Bế nỗi buồn trao ngày tháng đong đưa 
...
(Thơ V.H.)

Bão tan rồi. Trên đoạn đường dài mưa bay nhẹ hôm nay, lần đầu tiên có ý niệm về cái chết của giấc mơ nọ. Ừ, nếu gọi đó là một giấc mơ. Biết là nó bắt đầu chết, đang chết....nhưng tay đã buông rồi, nên lòng cũng....rỗng. No Innocence. No Lonliness. No Hurt. Nothing. A strange emptiness!

Nỗi buồn từ giấc mơ ấy, ta bồng bế làm chi nữa. Đã quyết buông em rồi đó! Ngày tháng trôi sẽ giúp ta và em rời xa nhau, mãi mãi. Nếu thật sự em chưa thể ra đi thì cứ tạm ngồi yên đấy nhé, khi nào gọi hãy thưa!   Cảm ơn em nếu để ta cất bước thanh thản một mình, ta chưa mỏi chân đâu! 

P/S: 

Lướt trong máy tính, thấy một file tên là Nothing, click vào thì ra entry này. Lưu từ 2007, sau 9 năm mới đọc lại, thấy là lạ như đọc lần đầu. File không ghi tên tác giả, nhưng đọc văn phong thì có thể đoán của ai. Cái giọng có thể ru người ta chết chìm đó, chỉ có thể là chàng. Chỗ ô vuông là icon đeo kính đen - một nét cười duy nhất của chàng, trong cả cái entry chảy tràn một nỗi buồn đeo đẳng. Dám là chàng cũng đã quên note này. Chàng đã mỏi chân chưa? Vui hơn nhiều chưa?

À, giờ mình mới search để đọc nguyên bài thơ. Bài có tựa Thơ Ngày về, của Vương Huy, mở đầu bằng hai câu: Những tàn tro của một thời vọng tưởng/ Gió xuân thì mãi cuốn đến hôm nay. Các bản tìm thấy trên mạng đều ghi là "vong tưởng", nhưng mình nghĩ "vọng tưởng" thì đúng hơn. Anyway, thời nào ở cõi si mê này thì cũng vọng tưởng cả, phải không?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét