"Tôi biết khóc cũng vô ích vì tất cả phải chờ đợi..."
Mình không nhớ có khóc khi đọc truyện của ông Thiệp không, nhưng phim của ông Minh thì làm mình khóc, cái phim Thương nhớ đồng quê.
Mình nhớ mãi cảnh Nhâm đạp xe trên đồng, và những câu thơ vang lên, với cái giọng 17 âm ấm, trầm buồn, buồn chảy nước mắt: Ai nhặt cho tôi buổi sáng mai này/ Nhặt được ánh hoang vắng trong mắt em gái tôi/ Nhặt được sợi tóc bạc trên đầu mẹ tôi/ Nhặt được niềm hy vọng hão huyền trong lòng chị dâu tôi/ Và nhặt được mùi vị nghèo nàn trên cánh đồng quê...
Mình chưa bao giờ có cảm giác "đói đồng" như những người sinh ra ở làng, lớn lên ở làng. Dù những ngày mình còn oe oe khóc (khóc suốt vì xấu tính :(), là những ngày từng miếng khoai, hạt gạo trong nhà được đổi bằng những buổi cúi mặt trên đồng. Những nhọc nhằn cũng giấu biệt trên đồng.
Khi nước mắt đã biết chảy ngược vào trong, thi thoảng mình cũng "nhớ đồng" qua nỗi nhớ của người khác. Để luôn luôn, thấy mình vô dụng trước bao lầm lụi của phì nhiêu. Thấy nhiều việc mình làm vô nghĩa.
Xa Phan hơn 10 năm, chẳng còn thương nhớ. Biết cuống rốn mình chôn ở đâu, sao nhiều lúc hoang mang thấy mình thiếu một quê hương thật sự ở trong lòng. Đất không bạc, thì chắc là mình bạc? Vì đâu?