Thứ Tư, 27 tháng 1, 2010
Lúc 2 giờ sáng...
Nỗi sợ mơ hồ đánh thức giấc nghiêng
hoang mang những linh cảm không lành
hiểm nguy nào đang đến với đêm?
có ai đang cận kề sinh ly tử biệt?
trời ơi có ai...
những buộc ràng vân vi bất khả tư nghì
Vũ trụ nhất như
Có ai không can hệ ai dù muôn hành tinh khác biệt
Có hạnh phúc nào riêng, có khổ đau nào riêng
khi cơn giận của nàng mèo đủ khiến một cánh rừng điên đảo (*)
khi một chiếc lá vàng cũng làm xao xác cả giấc mơ
khi điệu bay mềm của chú sẻ nâu đủ vẽ lên một ngày xanh khe khẽ…
Tự do hiền
Khi anh buồn, em có thể nào vui?
Gọi tên người thương trong vô thức mộng vùi
nằm yên kìm cương hơi thở
mẹ không sao, anh không sao, người không sao cả chứ?
cho nước mắt mềm nếp nhăn năm tháng
cho bình yên bập bênh rồi như nhiên vững chãi
cho mình ngủ lại
với yêu thương chẳng còn riêng chung phân biệt...
...Như máu thịt mình với cát bụi không hai!
(*) Nhớ con mèo rừng trong Lão già mê đọc chuyện tình
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Có rất nhiều lúc, anh bất chợt thức dậy trong cơn ác mộng giữa đêm và có tâm trạng giống vầy!
Trả lờiXóarồi anh gọi Thỏ ơi, Q. ơi, S. ơi... chứ gì? :))
Trả lờiXóaCó gọi "T. ơi" nữa! :))
Trả lờiXóasuýt comment nếu k có dấu (*), hihiihih
Trả lờiXóa@ a. Vũ: hắt xìiiii :))
Trả lờiXóa@ Yoko: Tết này gửi cho nàng cuốn "Lão già" đó nhen! ;)
có thấy quyển này nhưng chưa đọc, nhưng sẽ đọc nếu nàng tặng, hí hí
Trả lờiXóa(ôi, đến đây thì may quá ngủ lại được :) ..... chứ không thì trường ca.... dao luôn!
Trả lờiXóa@ Yoko: Nàng sẽ thích đó!
Trả lờiXóa@ Ràm: may thiệt! :D