(tuyệt không phải chuyện gái - trai)
Nàng bảo entry nào của mi cũng …u hoài, nghe mà ngại viết quá!
Nàng không biết, có những người chỉ viết khi người ta sầu muộn hay cô độc quá chăng? Những trang viết vì vậy nằm ngoài những rộn ràng không phải không có. Những tiếng cười đã có người nghe thấy. Những nụ cười đã ghi trong mắt người. Những ríu ran của tay cầm tay, người tựa người đã có hình có ảnh.
Nhưng còn cái sự sầu biết đổ vào đâu? Ta gọi kẻ tri âm ngồi lại nơi này, nghe ta than vãn? Hay ta bí bách đến phải gọi “này, nói câu gì cho em cười đi!”? May sao, sở trường trong mọi chuyện vãn giữa chúng ta vẫn là những ba láp, ba sàm. Ngay cả yêu thương cũng ngụy trang trong những lời nửa đùa, nửa thật, để tình yêu…bớt trầm trọng đi. Riết những lời thương rất thật còn ai muốn hiểu, hay nghĩ lời cũng cần khoa trương cho rộn nỗi vui…?
Những cái chật chội của một lòng yêu, một thời đoạn stress rốt cuộc rơi vào... chữ. Nàng thấy đấy. Viết, đôi khi chỉ là để thả bớt khói ngún trong lòng, sau mỗi khi tình (với đời) loang lổ cháy :D
Viết, đôi khi chỉ là để thả bớt khói ngún trong lòng, sau mỗi khi tình (với đời) loang lổ cháy.
Trả lờiXóaẤn nút like câu này, và entry này.