Thứ Sáu, 31 tháng 12, 2010

"Đợi nhau tàn cuộc hoa này"


"Tôi nhớ về người yêu cũ như tôi nhớ về cái gốc cổ thụ già nua sùi mốc mà tôi là cành nhánh ban sơ đã tự tiện đứt lìa" (ngaythangha)

Lời đó của em gây ám ảnh. Vì thương biết mấy những "cành nhánh ban sơ" mà tôi đã biết, trước và sau một cuộc tình.

Và, dù không liên quan, không hẳn - không phải chuyện tình, lại khiến tôi nhớ đến một bài thơ cũ - bởi người viết tặng, và bởi tôi đã viết thêm vào:

Gốc cây gãy
một nhành hoa
bên nhau thinh lặng
như là yêu nhau
như là
mấy kiếp tìm nhau
lạc nhau một kiếp
cỏ hoa cũng gầy
như là
một thoáng gió lay
tàn hoa vẫn đợi
về say cội này.

"Cội này" đã lạc, cơn say đã tan. Hoa có vẻ chóng tàn. Nhưng ngôn từ thì cứ còn đó. Không quên được, dù là những gì vụng về nhất đã gửi đi. Nói "gửi đi" đi, cho nó nhẹ nhàng, thay vì "gửi nhau" hay "gửi trao", người nhỉ?

Buồn ngủ lắm người ơi. Nhưng gõ vài dòng cho ngày cuối năm, để sang năm mới thì không gõ cửa hoài niệm nữa, thu vén sao cho chúng bé nhỏ lại. Mỏng như cỏ.

Người đi đâu, về đâu, xòe bàn tay cuối năm, có nghe mùi hương cỏ ba lá? Nghe cùng em đi, có một điều ước em còn giữ ở đó.

4 nhận xét:

  1. "đợi nhau tàn cuộc hoa này"

    Trả lờiXóa
  2. Tks, em liên tưởng thật hợp tình, hợp cảnh, chị đổi nhan đề đây ;)

    Trả lờiXóa
  3. vinh hạnh :D. em thêm cái còm ni khi đang ngồi ở những giờ phút cuối cùng được viết con số 2010

    Trả lờiXóa