Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

9.5.11

Im lặng là phần thưởng mà mình phải phấn đấu mới có được
(Trương Tiếp Trương)

https://tuoitre.vn/nang-niu-con-chu-viet-436649.htm

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Ngã tư mây đó

Gần 0g đêm, vô tình mà tôi dừng lại ở ngã tư đó. Ngồi một mình. Ở một chỗ không phải hàng quán. Không đợi chờ ai. Chỉ là một chỗ ngồi ngay vệ đường, cạnh thanh chắn của đường  tàu. Tạm gọi là chỗ ngã - tư - tàu - qua.

Những ngã tư đi chậm, thường tôi hay nhớ đến hai câu của Hoàng Thiệu Khang (nếu tôi nhớ không lầm), từ một bài báo nào đó đọc được cách đây hơn 10 năm: Ngã tư này có một người chuyên cuốc bộ/ Vì ngộ kiếp mình sinh ra chỉ để ngắm mây thôi... Câu thơ có lần làm tôi ứa nước mắt vì ngẫm đến sự ...vô tích sự của mình. Câu thơ cũng làm tôi bao lần rưng rưng chỉ vì bầu trời đẹp quá, ở bất chợt những ngả đường qua...

Ngã tư đêm đó, ngồi vệ đường một mình, lại chợt nhớ hai câu của HTK mà ngẩng lên nhìn những dải mây trắng hiếm hoi trên vùng trời đêm. Biết ơn đã không dưng mà ngồi ở đó, ngắm một chuyến tàu, rồi lại một chuyến tàu, ngắm chị gác đường tàu người gầy như lá, ngắm đôi vai trần của một cậu trai, ngắm người đi, người đi, người đi, ... Những người đi không vội vàng. Những “láo nháo"  của người - của - những - ngã - tư - Trần Dần hoàn toàn vắng mặt.

Ngày đó buồn, mà đêm đó yên ổn lạ thường, vì nhận ra nhiều ngày dài rồi, mình mới được “sống chậm” như thế, ngồi lại ở một nơi chưa từng có ký ức thế, không hề vội vã, không cần dự liệu lúc nào thì xong cuộc ngồi bất chợt ấy.

Ngã tư đêm đó, thật ra thì không hẳn một mình, bởi bên tôi còn có anh chàng sửa xe gắn máy. Vị đêm không cần tiếng nói. Và mẩu đối thoại đêm thứ sáu đó chỉ là: Tàu qua miết hở anh? . Ừ.

Cho nên, thi thoảng, có lẽ cũng cần... bể bánh xe! ;))

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng...

Rating:★★★
Category:Other
Em đừng tưởng Chúa ở đâu thì thiên đường ở đó
Thế thì người đời cần gì xưng tụng ba vua
Đâu phải ai cũng biết cúi đầu chiêm bái
Một hài nhi nằm khóc giữa máng lừa.

Em đừng tưởng người tốt ở đâu thì công bình ở đó
Người tốt thường là kẻ yếu thế, bơ vơ
Cũng đừng tưởng công bình ở đâu thì mặt trời ở đó
Có lắm khi người ta tốt tình cờ.

Em đừng tưởng tình yêu ở đâu thì suốt đời ở đó
Tình yêu thường chạy nhảy lung tung
Nó dễ biến thành cánh diều băng em ạ
Mặc cho ta thâu cuộn chỉ điên khùng...

Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng
Vạn trông chờ người ta đặt lên nhau
Nên em hỡi xin em đừng thất vọng
Nếu ngày kia
chính em cũng đổi màu....

****


Rồi tụi mình sẽ mỗi người mỗi nẻo
Chuyện hôm qua thành chuyện cũ xa mù
Bạn viết lại những dòng thơ ảo não
Giữa mỗi dòng là một lối hoang vu

Nào ai biết những con đường Lỗ Tấn
Sẽ về đâu, sẽ dừng ở phương nào
Tuổi trẻ cứ giục tụi mình đi mãi
Như gió dời những hạt cát lao xao

Nào ai biết những chuyện tình chưa nói
Sẽ bắt đầu ở đâu, hay sẽ chết thế nào
Mỗi thương nhớ như một loài hoa độc
Nở ngọt ngào trên miệng vực âm u

Nào ai biết những đôi cánh sáp
Sẽ tan ra ở đâu, quăng ta xuống nơi nào
Mặt trời đó, biết hoài không hái được
Vẫn bay lên cho rã mộng ngông cuồng

Nào ai hay những mùa thu đã qua
Đã cất lá vào đâu
Hay nơi những mùa hạ cũ đã cất bầy phượng đỏ
Từ giờ chúng mình không còn đếm mùa màng
bằng thu khai trường hay hạ chia xa
(Qua hai mươi, người ta bắt đầu đếm ngày tháng bằng tiền lương và tiền thuế nước nhà)

Nào ai hay câu chuyện tình mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy còn đau nhói
Rồi thời gian sẽ ném vào đâu
Và hình bóng người mà ta nghĩ sẽ trọn đời thương nhớ
Lão đời đã đốt đi hay cất vào hang sâu rồi quăng chiếc chìa khóa nhỏ xuống lòng hồ?

Nào ai biết lòng yêu thành thật
Đã rơi rớt chỗ nào trên năm tháng mình đi
Sao ngoái trông chỉ thấy cỏ xanh rì?
Tôi sợ quá, những đoạn đời thay đổi.

Nomad

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Tôi ươm ánh mặt trời

Rating:★★★
Category:Books
Genre: Nonfiction
Author:Lữ
Note lại từ Lữ, cho các "Sóc" của mình :)

...Em giống anh ư? Không đâu, em khác anh nhiều lắm. Làm sao một người có thể giống một người khác được. Anh hiểu em ư? Không đâu, anh đâu có dám nói là anh đã hiểu em. Và em cũng đừng cho rằng anh chăm sóc em với một tấm lòng thương hại, tội nghiệp em. Anh thương em như là thương chính mình. Và từ đó, anh tìm thấy mình, anh hạnh phúc với chính mình. Đơn giản như vậy đó. Em hỏi rằng mình có còn thương nhau nữa không? Bởi vì tất cả đã trở thành quá bình thường với chúng ta. Em có những ý tưởng lạ lùng thật...

Mỗi ngày, anh đều sống với một niềm vui. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: “mỗi ngày tôi chọn một niềm vui...”. Anh không chọn, không tìm. Anh sống với niềm vui. Bên em, anh thấy mình là người hạnh phúc...

(Con người khác)

..."Ở đâu người ta cũng tu hết. Mỗi người tu theo mỗi cách. Nhất là ở trong gia đình, ai cũng đóng góp phần tu tập của mình. Con biết không, gia đình cũng là một thứ thiên đàng”.

(Lặng lẽ ở trong thiên đàng)

. ..Không còn má, đôi khi các con sẽ cảm thấy bơ vơ. Có khi, các con hỏi: “Má mình đang ở đâu?” Các con đừng tìm má ở một nơi chốn xa xôi nào cả; khi nào có sự yên tĩnh trong lòng thì các con gặp lại má. Má trở về với sự yên tĩnh. [...] Má không mất đâu hết. Má là sự yên tĩnh trong mỗi chúng con. Khi nào trở về được với sự yên tĩnh, là con lại thấy má...

(Má trở về với sự yên tĩnh)

Tôi muốn gặp mặt trăng, nhưng thật ra tôi cũng muốn gặp lại chính mình. Khi nhìn một vành trăng mới tinh, tôi cũng trở thành mới tinh. Tôi thấy đó là một sự tắm gội.

(Bên trăng, tôi chưa ngủ)

Toon Tellegen viết về tình bạn giữa con sóc và con kiến. Một hôm, Kiến đề nghị với Sóc: “Mình nên xa nhau một thời gian.” Sóc thắc mắc: “Tại sao?” Kiến nói: “Để coi thử mình nhớ nhau không.” Sóc hỏi: “Nhớ?” Kiến dạy đời: “Ừ, nhớ. Biết nhớ là gì không?” Sóc thành thật trả lời: “Không.” Kiến nói: “Nhớ là cảm giác thấy thiếu một cái gì.” Sóc lại hỏi: “Cảm giác đó ra làm sao?” Về điều này thì Kiến cũng mù tịt, nó nói: “Rồi mình sẽ biết.”

Kiến ra về, quyết định xa Sóc một thời gian để biết nhớ là gì. Ai dè, Kiến chưa ra khỏi nhà thì Sóc đã cảm thấy nhớ, nó nói: “Kiến, tôi nhớ Kiến.” Kiến vùng vằng: “Đâu lẹ vậy. Tôi chưa xa bạn mà.” Sóc nói: “Nhớ thiệt mà.” Nhưng Kiến nhất định ra về. Câu chuyện được Toon Tellegen cho chấm dứt như vầy:

“Chiều đến, Sóc không chịu nổi nữa, đi ra ngoài. Vừa bước ba bước thì gặp Kiến, có vẻ mệt nhoài, mình chảy đầy mồ hôi, nhưng gương mặt thỏa mãn. Kiến nói:

- Đúng rồi, tôi cũng nhớ bạn. Không sao quên bạn được.

- Thấy chưa.

- Ừa, thấy.

Hai đứa quàng tay nhau, đi ra bờ sông nhìn mặt nước nhấp nhô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.”

[...]

Tôi nhớ tới Sóc và Kiến trong truyện Toon Tellegen, và bật cười. Chúng tôi đâu có khác gì Sóc với Kiến. Anh là Sóc và tôi là Kiến. [...] Vậy mà Kiến vẫn đi xa. Lâu lắm Kiến mới gặp Sóc một lần. Những lúc gặp nhau, Sóc và Kiến hạnh phúc lắm. Nhưng rồi Kiến tìm ra một định nghĩa mới về nỗi nhớ. Sóc bồn chồn hỏi: “Nhớ là gì?” Kiến trả lời: “Nhớ là cái làm cho hai người không quên nhau. Là nghĩ tới nhau thì thấy có hạnh phúc.” Sóc nói: “Vậy nỗi nhớ đâu có mang lại khổ đau. Nỗi nhớ mang lại hạnh phúc.” Kiến nói: “Đúng rồi, tình bạn mang lại hạnh phúc. Dù là đôi bạn không sống bên nhau, nhưng khi nhớ đến nhau thì có hạnh phúc.”

(Tình bạn)