Gần 0g đêm, vô tình mà tôi dừng lại ở ngã tư đó. Ngồi một mình. Ở một chỗ
không phải hàng quán. Không đợi chờ ai. Chỉ là một chỗ ngồi ngay vệ đường, cạnh
thanh chắn của đường tàu. Tạm gọi là chỗ ngã - tư - tàu - qua.
Những ngã tư đi chậm, thường tôi hay nhớ đến hai câu của Hoàng Thiệu Khang
(nếu tôi nhớ không lầm), từ một bài báo nào đó đọc được cách đây hơn 10 năm: Ngã
tư này có một người chuyên cuốc bộ/ Vì ngộ kiếp mình sinh ra chỉ để ngắm mây
thôi... Câu thơ có lần làm tôi ứa nước mắt vì ngẫm đến sự ...vô tích sự của
mình. Câu thơ cũng làm tôi bao lần rưng rưng chỉ vì bầu trời đẹp quá, ở bất chợt
những ngả đường qua...
Ngã tư đêm đó, ngồi vệ đường một mình, lại chợt nhớ hai câu của HTK mà ngẩng
lên nhìn những dải mây trắng hiếm hoi trên vùng trời đêm. Biết ơn đã không dưng
mà ngồi ở đó, ngắm một chuyến tàu, rồi lại một chuyến tàu, ngắm chị gác đường
tàu người gầy như lá, ngắm đôi vai trần của một cậu trai, ngắm người đi, người
đi, người đi, ... Những người đi không vội vàng. Những “láo nháo" của người -
của - những - ngã - tư - Trần Dần hoàn toàn vắng mặt.
Ngày đó buồn, mà đêm đó yên ổn lạ thường, vì nhận ra nhiều ngày dài rồi, mình
mới được “sống chậm” như thế, ngồi lại ở một nơi chưa từng có ký ức thế, không
hề vội vã, không cần dự liệu lúc nào thì xong cuộc ngồi bất chợt ấy.
Ngã tư đêm đó, thật ra thì không hẳn một mình, bởi bên tôi còn có anh chàng
sửa xe gắn máy. Vị đêm không cần tiếng nói. Và mẩu đối thoại đêm thứ sáu đó chỉ
là: Tàu qua miết hở anh? . Ừ.
Cho nên, thi thoảng, có lẽ cũng cần... bể bánh xe! ;))
Câu hỏi lạ hè!
Trả lờiXóaỜ, hỏi không đâu vào đâu cả! :)) Kiểu cứ cách một thời gian ngắn là lại có một chuyến đó anh! he
Trả lờiXóaThầy biên thiếu rồi. Sau đó phải có câu "Bao nhiêu hở anh?" chớ ;)
Trả lờiXóaA, cái đó ko tính là đối - thoại - để - nhớ :))
Trả lờiXóa