...là từ để nói về thời tiết của mấy hôm nay. Ở một con hẻm Gò Vấp, Sài Gòn. Và vô tình, còn ở một góc phố nào đó của người anh, người bạn, người chị đang ở xa đây.
"Trời rất dịu"...Mấy chữ đó thôi từ một email đã đủ gợi lên trong mình một niềm yêu đời nhè nhẹ, vì đời có bầu trời, có mặt trời những ngày long lanh nắng lẫn những ngày trìu mến bao dung...
Như một ánh mắt buồn nhưng vẫn đong đầy tình nhỏ...
Nhưng mấy hôm nay Sài Gòn cũng hay mưa người ạ.
Để lòng mình cũng một góc rưng rưng...
Nhiều khi muốn quát mình: Mày có thôi đi không?
Thôi nghĩ đến những tia nắng ấm đã lạc...Những mất, còn vì tế nhị nguyên
Nhưng trời dịu thế, mình dịu thế, rồi ngày cứ qua... Khối băng ấy bao giờ tan chảy được?
Thứ Ba, 18 tháng 6, 2013
Chủ Nhật, 16 tháng 6, 2013
Đờn ông iu
"Quyến rũ một người phụ nữ là ở trong tầm tay của một kẻ ngu ngốc vớ vẩn nào đó. Nhưng còn phải biết thoát khỏi cô ta nữa, điều này đòi hỏi phải là một người đàn ông chín chắn". (Milan Kundera)
Là phụ nữ, sao mình lại tâm đắc câu này của Kundera chớ?
Mình nghĩ đến hai người đờn ông có thể nói là đặc biệt trong đời. Một đã "biết thoát" và một không. Nhưng với cả hai, bảo ai "chín chắn" hơn ai thì mình không chắc. "Trẻ con" thì dường như đờn ông không ai thiếu :). Mà từ gốc của ông Kundera là gì nhỉ? Chữ "chín chắn" không đắt.
Mình nghĩ, tri giác sai lầm đeo bám chúng ta, không thoát một ai, dù kẻ lụy tình, dù người phụ bạc, dù người ham níu kéo, kẻ biết dừng đúng lúc...Và với mình, đã là tình yêu (đôi lứa), dù lạ lùng say đắm hay tỉnh táo chừng mực thế nào, khó thể phủ nhận được mức độ "sai lầm" của tri giác khi yêu...
Nhưng mà, cứ phải thế, cứ níu (lấy) nhau, để trùng trùng tiểu vũ trụ vô minh, trùng trùng nỗi cô đơn...luân hồi.
Là phụ nữ, sao mình lại tâm đắc câu này của Kundera chớ?
Mình nghĩ đến hai người đờn ông có thể nói là đặc biệt trong đời. Một đã "biết thoát" và một không. Nhưng với cả hai, bảo ai "chín chắn" hơn ai thì mình không chắc. "Trẻ con" thì dường như đờn ông không ai thiếu :). Mà từ gốc của ông Kundera là gì nhỉ? Chữ "chín chắn" không đắt.
Mình nghĩ, tri giác sai lầm đeo bám chúng ta, không thoát một ai, dù kẻ lụy tình, dù người phụ bạc, dù người ham níu kéo, kẻ biết dừng đúng lúc...Và với mình, đã là tình yêu (đôi lứa), dù lạ lùng say đắm hay tỉnh táo chừng mực thế nào, khó thể phủ nhận được mức độ "sai lầm" của tri giác khi yêu...
Nhưng mà, cứ phải thế, cứ níu (lấy) nhau, để trùng trùng tiểu vũ trụ vô minh, trùng trùng nỗi cô đơn...luân hồi.
Gửi người mít ướt
Ta chỉ mong người giữ cho ta một chỗ ngồi bên cạnh
Lỡ khi nào người ...khóc
Ta biết mà cùng đau
15.6.13
Lỡ khi nào người ...khóc
Ta biết mà cùng đau
15.6.13
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)