"Quyến rũ một người phụ nữ là ở trong tầm tay của một kẻ ngu ngốc vớ vẩn nào đó. Nhưng còn phải biết thoát khỏi cô ta nữa, điều này đòi hỏi phải là một người đàn ông chín chắn". (Milan Kundera)
Là phụ nữ, sao mình lại tâm đắc câu này của Kundera chớ?
Mình nghĩ đến hai người đờn ông có thể nói là đặc biệt trong đời. Một đã "biết thoát" và một không. Nhưng với cả hai, bảo ai "chín chắn" hơn ai thì mình không chắc. "Trẻ con" thì dường như đờn ông không ai thiếu :). Mà từ gốc của ông Kundera là gì nhỉ? Chữ "chín chắn" không đắt.
Mình nghĩ, tri giác sai lầm đeo bám chúng ta, không thoát một ai, dù kẻ lụy tình, dù người phụ bạc, dù người ham níu kéo, kẻ biết dừng đúng lúc...Và với mình, đã là tình yêu (đôi lứa), dù lạ lùng say đắm hay tỉnh táo chừng mực thế nào, khó thể phủ nhận được mức độ "sai lầm" của tri giác khi yêu...
Nhưng mà, cứ phải thế, cứ níu (lấy) nhau, để trùng trùng tiểu vũ trụ vô minh, trùng trùng nỗi cô đơn...luân hồi.
Nhận xét này đã bị quản trị viên blog xóa.
Trả lờiXóa