Thứ Tư, 31 tháng 7, 2013

Trong quán cafe

Dường như đó là không gian của những khoảnh khắc vui vẻ nhất, bên những người bạn đồng điệu nhất...

Như trưa nay. Với anh S., anh T., anh A.Q, anh K.Q. 

Vui gì đâu là vui!

Mình bị làm "mẫu" bất đắc dĩ cho các anh. "Mẫu" đã chả đẹp lại không ăn ảnh nhưng các "tay máy" vẫn không thèm tuyệt vọng mà say mê sáng tác :)). Và đây là một tác phẩm của anh T:


Thứ Ba, 30 tháng 7, 2013

Cơm chay

Đêm qua gần 20g rời cơ quan, định ghé quán chay nhưng rồi lại ghé chợ mua rau.

Gần 21g thì có được tô canh rau dền và đĩa giá xào hẹ. Chấm với nước tương cay. Cùng một chén cơm nguội hấp lại. Vậy mà ngon tuyệt trần. Nghĩ mình ăn uống thế này đủ hạnh phúc, đâu cần làm nhiều ta, sao không vào núi mà sống với cỏ cây? :)

Nhưng lại nghĩ, nếu không có tiền thì có "chia sẻ" được gì với ai không? Nhưng tiền đang kiếm được, có dốc hết mà lo cho tha nhân đâu, hỗ trợ những người thân, người này một chút, người kia một chút, một phần nhỏ cho các hoạt động thiện nguyện. Vậy để dành làm gì? Sao lại để dành? Để có cảm giác an toàn về tương lai? Để khi chết rồi mới xung vô quỹ từ thiện?

Vậy làm việc - kiếm tiền để làm gì, trong khi hiện tại, bây giờ, ở đây, mình có được bao thời gian để dành riêng cho việc chăm sóc Tâm mình?

Vậy thì nên thế nào? Luẩn quẩn ghê chưa!

Viết đến đây thì chép lại đoạn này để tự rầy mình

Cuộc sống bận rộn dĩ nhiên đòi hỏi bạn phải tiêu hao năng lượng rất nhiều, nhưng trên thực tế, đấy là một cuộc sống hữu ích và may mắn. Bạn hãy nhìn lại sự khó khăn của những người thất nghiệp, không có công ăn việc làm hay không có điều kiện để lo cho chính mình cũng như lo cho con cái hay tha nhân. Có khi họ muốn làm một vài nghĩa cử cao đẹp như giúp đỡ bạn bè, bố thí cho người nghèo một vài xu cũng không thể làm được. Do vậy, bạn nên tự nhủ rằng có được việc làm, có cơ hội để sống, và nhất là có cơ hội để phụng sự là một điều may mắn lớn cho chính mình...

...Bạn nên cố gắng chỉ làm mỗi việc một lúc, không làm hai việc một lúc! Và hãy tuận tụy cho bất kỳ công việc nào mà mình đang làm, như quét dọn, mua sắm, chăm sóc con cái... Hãy an trú một cách toàn triệt trên từng công việc nhỏ nhoi hàng ngày...(Khải Thiên)

Chủ Nhật, 28 tháng 7, 2013

28.7.13

Đêm. Chạy xe trên những con phố dài. Gió Sài Gòn vỗ trong lưng áo rộng. Mềm những nhớ nhung.

Thân thương à, góc phố nào có hơi thở thân thương quyện trong cơn gió...?

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

...hay mình đã lạc loài

...Không còn thấy loài người/ Vây phủ quanh đời/ Nói tiếng yêu thương...

- Sáng nay thức sớm, nghe gần hết một CD trước khi đi làm, đến bài Xa dấu mặt trời, nước mắt rơi hồi nào không hay biết...

Lạ là Hồng Nhung hát Cuộc tình chìm xuống/ xa vắng tiếng cười. Nhưng trong một version khác, chính nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hát: Bạn bè giỡ đã/ xa bước chân dài (nhiều version khác lại ghi là Bạn bè giỡ đã/ xa vắng tiếng cười, nhưng ông Sơn không hát như vậy: http://nhacso.net/nghe-nhac/xa-dau-mat-troi.WllVU0Nc.html ).

- Hôm nay cũng là ngày đầu tiên coi suất phim chiếu sớm - 9g15, thay vì chỉ coi vào ban trưa. Amour & Turbulences. Cả rạp có mình mình với hai cặp đôi. Xem Pee Mak mà thiên hạ ùn ùn kéo đến và cười vang rạp thì chẳng cười được chút nào. Xem phim vắng khán giả này thì cứ cười khúc khích. Mê phim mà bỏ cuộc cafe với hai anh bạn quý, dù mình mong gặp để được hai anh chọc cười. Nhưng tiếng cười ở rạp cũng đã giúp khoảng trống trong lòng mình vơi bớt...

- Hôm nay cũng là ngày có buổi cơm trưa đầu tiên trong năm với hai đứa em nuôi. Mình bảo: Chị đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đổi việc. Em D nói: chắc loay hoay là chị về hưu rồi, nghe mà thêm nghĩ, công việc đã khiến mình mỏi mòn biết bao nhiêu...

- Hôm nay nhận được một email này, xin phép share ở đây, vì muốn ghi nhớ để nhắc mình đừng "tha hóa":

Em rất thích comment này của chị: "Nhớ hoài lời MĐ nói, mình đã tha hóa rồi , không đủ chánh niệm để không cần "giải trí ", chỉ cần "lặng nhìn thời gian xe từng sợi to óng ánh/ dệt thành bức lụa không gian..." trong tấm hình trên FB của chị [chụp chị và một số người đang ngồi đọc sách và xài ipad]. Đúng là từ ngày tập thiền, em bớt hẳn nhu cầu giải trí, kể cả đọc sách văn học, nhất là đọc sách trên và trong những chuyến đi. Những lúc như vậy, em chỉ đơn giản tập trung vào hơi thở. 

Để có một cái thấy như vậy, chị và Mít Đặc cũng phải công phu tu tập lắm đó chứ. :)

Tiếc là mình chỉ mới "thấy", chứ chưa có được "cái thấy" như Na nói...

Mộng đời lên thao thức

Về núi thăm cây, xong lòng cứ thơ thơ thẩn thẩn, đồng vọng hoài những câu thơ hồi nhỏ rất mê:

"...vườn ổi tuổi thơ, giấc mộng hoang đường chưa tỉnh
hôm qua môi dại cắn vào vỏ xanh
những trái xoài non mới hái
những mảnh xoài chua chấm lòng bàn tay muối ớt
bạn bè mấy đứa xuýt xoa nhăn mặt
bờ sông hàng trúc vọng tiếng nô đùa.
cũng mới hôm qua bến nước trong cô gái nhỏ soi bóng một mình
những chiếc kẹp tóc tuổi mười hai nằm lẫn bút chì, bút mực,
chuỗi ngọc cườm cổ tay
mộng đời lên thao thức
ai hay giông bão tơi bời!..."

Sư ông à, chắc con "thương" Sư ông nhất là ở những bài thơ.