...Không còn thấy loài người/ Vây phủ quanh đời/ Nói tiếng yêu thương...
- Sáng nay thức sớm, nghe gần hết một CD trước khi đi làm, đến bài
Xa dấu mặt trời, nước mắt rơi hồi nào không hay biết...
Lạ là Hồng Nhung hát
Cuộc tình chìm xuống/ xa vắng tiếng cười. Nhưng trong một version khác, chính nhạc sĩ Trịnh Công Sơn hát:
Bạn bè giỡ đã/ xa bước chân dài (nhiều version khác lại ghi là
Bạn bè giỡ đã/ xa vắng tiếng cười, nhưng ông Sơn không hát như vậy:
http://nhacso.net/nghe-nhac/xa-dau-mat-troi.WllVU0Nc.html ).
- Hôm nay cũng là ngày đầu tiên coi suất phim chiếu sớm - 9g15, thay vì chỉ coi vào ban trưa.
Amour & Turbulences. Cả rạp có mình mình với hai cặp đôi. Xem
Pee Mak mà thiên hạ ùn ùn kéo đến và cười vang rạp thì chẳng cười được chút nào. Xem phim vắng khán giả này thì cứ cười khúc khích. Mê phim mà bỏ cuộc cafe với hai anh bạn quý, dù mình mong gặp để được hai anh chọc cười. Nhưng tiếng cười ở rạp cũng đã giúp khoảng trống trong lòng mình vơi bớt...
- Hôm nay cũng là ngày có buổi cơm trưa đầu tiên trong năm với hai đứa em nuôi. Mình bảo: Chị đã bắt đầu nghĩ đến chuyện đổi việc. Em D nói: chắc loay hoay là chị về hưu rồi, nghe mà thêm nghĩ, công việc đã khiến mình mỏi mòn biết bao nhiêu...
- Hôm nay nhận được một email này, xin phép share ở đây, vì muốn ghi nhớ để nhắc mình đừng "tha hóa":
Em
rất thích comment này của chị: "Nhớ hoài lời MĐ nói,
mình đã tha hóa rồi , không đủ chánh niệm để không cần "giải trí
", chỉ cần "lặng nhìn thời gian xe từng sợi to óng ánh/ dệt thành bức
lụa không gian..."
trong tấm hình trên FB của chị [chụp chị và một số người đang ngồi đọc
sách và xài ipad]. Đúng
là từ ngày tập thiền, em bớt hẳn nhu cầu giải trí, kể cả đọc sách văn học, nhất
là đọc sách trên và trong những chuyến đi. Những lúc như vậy, em chỉ đơn giản
tập trung vào hơi thở.
Để có một cái thấy như vậy, chị và Mít Đặc cũng
phải công phu tu tập lắm đó chứ. :)
Tiếc là mình chỉ mới "thấy", chứ chưa có được "cái thấy" như Na nói...