Về núi thăm cây, xong lòng cứ thơ thơ thẩn thẩn, đồng vọng hoài những câu thơ hồi nhỏ rất mê:
"...vườn ổi tuổi thơ, giấc mộng hoang đường chưa tỉnh
hôm qua môi dại cắn vào vỏ xanh
những trái xoài non mới hái
những mảnh xoài chua chấm lòng bàn tay muối ớt
bạn bè mấy đứa xuýt xoa nhăn mặt
bờ sông hàng trúc vọng tiếng nô đùa.
cũng mới hôm qua bến nước trong cô gái nhỏ soi bóng một mình
những chiếc kẹp tóc tuổi mười hai nằm lẫn bút chì, bút mực,
chuỗi ngọc cườm cổ tay
mộng đời lên thao thức
ai hay giông bão tơi bời!..."
Sư ông à, chắc con "thương" Sư ông nhất là ở những bài thơ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét