1. Có lẽ cũng hơn nửa năm rồi, tôi đã quen với một đời sống không còn nhiều ríu rít. Không có nhu cầu PHẢI nói với ai đó tôi đang đọc cuốn sách gì, đang xem phim gì, vừa gặp gỡ những ai...Hay đoạn nhạc nào đã làm tôi mềm môi cả tối...
Hóa ra, từ bỏ một thói quen - hay một tình cảm kết dính từ thói quen - cũng không khó lắm...
Tôi không biết một người con trai cảm thấy thế nào khi một ai đó từng "líu lo bên đời" rồi một ngày ngưng bặt....Còn tôi, có bản lĩnh hay không (?), khi thôi ríu rít để không bận lòng người khác, lòng tôi vẫn khe khẽ hát với riêng mình, những đoạn ngày thấy rõ tình yêu bình lặng đang dâng lên nhè nhẹ, trong lòng. Một lòng không oán ghét.
Tôi nghĩ bình yên giản dị thế thôi, là lòng không oán ghét một ai.
2. Rạng sáng nay, tôi có môt giấc mơ hơi kỳ lạ. Tôi thấy một-người-không- phải-mình -yêu - cũng- không-yêu-mình hôn lên nơi nước mắt mình rơi...Tỉnh giấc, tôi muốn mình "khóc thật", và cứ nằm đó để nước mắt chảy. Lòng vừa buồn rượi vừa nhẹ nhõm... Trong tàng thức, tôi đã cần một nụ hôn như thế sao? Tôi có từ bỏ được chăng, những đam mê cố hữu của con người?
3. Gạch đầu dòng này để nhắc, tôi sẽ viết một bài thơ về bàn tay để ngỏ - nơi ta giữ người ta yêu. Bàn tay không cầm nắm, bàn tay mở ra về hướng bầu trời....
(cont)
Thứ Năm, 29 tháng 8, 2013
Thứ Năm, 15 tháng 8, 2013
Bữa cơm hạnh phúc
Gần đây phát hiện ra mình hạnh phúc khi ăn cơm một mình, trong những buổi trưa từ chỗ làm chạy ra quán chay. Có lẽ vì một mình giúp mình "giữ chánh niệm" tốt hơn. Cũng có lẽ vì quán nớ đã là một chốn quen thuộc với mình .Ở đó có những nụ cười mình đã rất quen, có chị đứng quán người miền Tây luôn trò chuyện thân mật như người chị hai....Hôm nay, chị bảo với mình, "ở đây chị cười nhiều vậy chứ tháng bảy này, tối về chị nhớ mẹ, chị buồn lắm". Cách đây hai tháng là ngày giỗ đầu tiên của mẹ chị...
Chị tên là Thủy, làm ở quán 27, Phan Xích Long. Mình ghi lại đây, vì biết đâu trí nhớ suy tàn khiến sau này mình quên mất tên chị - tên một người đã nấu những bữa cơm trưa ngọt lành, tên một người có nụ cười khai mở nụ cười người khác...
Hôm nay mình tặng chị vài đĩa nhạc Phật giáo để mở ở quán, từ nguồn đĩa của chị Diệp. Chỉ có vậy mà mình thêm vui. Nên nghĩ đến những gì chị Diệp (nay đã là Thích Nữ Đức Tâm) làm, mình cảm phục quá. Hôm nay đến thăm chị ở Quan Âm Tu viện. Chị thật đẹp với chiếc đầu không có tóc. Ngồi với chị một chút, mà năng lượng an lạc từ chị đã lan sang mình...
A Di Đà Phật! Thiện tri thức đâu có thiếu nếu mình muốn gặp...
Nguyện cho nụ cười chị Thủy luôn nở trên môi, nguyên cho chị Diệp gặp nhiều thuận duyên trên đường tu tập, và những hạnh nguyện của chị đều thành tựu.
Chị tên là Thủy, làm ở quán 27, Phan Xích Long. Mình ghi lại đây, vì biết đâu trí nhớ suy tàn khiến sau này mình quên mất tên chị - tên một người đã nấu những bữa cơm trưa ngọt lành, tên một người có nụ cười khai mở nụ cười người khác...
Hôm nay mình tặng chị vài đĩa nhạc Phật giáo để mở ở quán, từ nguồn đĩa của chị Diệp. Chỉ có vậy mà mình thêm vui. Nên nghĩ đến những gì chị Diệp (nay đã là Thích Nữ Đức Tâm) làm, mình cảm phục quá. Hôm nay đến thăm chị ở Quan Âm Tu viện. Chị thật đẹp với chiếc đầu không có tóc. Ngồi với chị một chút, mà năng lượng an lạc từ chị đã lan sang mình...
A Di Đà Phật! Thiện tri thức đâu có thiếu nếu mình muốn gặp...
Nguyện cho nụ cười chị Thủy luôn nở trên môi, nguyên cho chị Diệp gặp nhiều thuận duyên trên đường tu tập, và những hạnh nguyện của chị đều thành tựu.
Thứ Ba, 13 tháng 8, 2013
Thương tưởng miền Tây
Trăng tàn gió tạt sao thưa
Tôi nằm nghe sóng lắc lư mạn thuyền
...
Hò ơi, ghe lui khỏi bến còn dầm
Người thương vắng bặt chỗ nằm còn đây
http://www.mediafire.com/play/ai47h1mjydb837v/Con+trai+nguoi+ban+chieu.mp3
Hôm nay Xàm huynh gửi cho link này. Nghe cả một buổi, càng nghe càng thấy hay, càng thương (hồn) người miền Tây quá đỗi...;))
Và nổi cơn thèm đi miền Tây. Một chuyến nào, được nằm ngủ trưa trên một con đò ở một mé sông...?
Tôi nằm nghe sóng lắc lư mạn thuyền
...
Hò ơi, ghe lui khỏi bến còn dầm
Người thương vắng bặt chỗ nằm còn đây
http://www.mediafire.com/play/ai47h1mjydb837v/Con+trai+nguoi+ban+chieu.mp3
Hôm nay Xàm huynh gửi cho link này. Nghe cả một buổi, càng nghe càng thấy hay, càng thương (hồn) người miền Tây quá đỗi...;))
Và nổi cơn thèm đi miền Tây. Một chuyến nào, được nằm ngủ trưa trên một con đò ở một mé sông...?
Chủ Nhật, 11 tháng 8, 2013
Cafe
Đó lá "thứ" duy nhất tôi nghĩ đến nhiều nhất trong những buổi chiều của tháng ngày này.
Như chiều nay, tôi cứ nghĩ mãi trong đầu "mình phải có thêm một ly cafe", "mình sẽ đi lấy cafe"...Lưỡi tôi nhớ cafe, não tôi cũng nhớ, và lòng tôi cần nó như cần một sự đồng hành đầy ủi an, khích lệ...
Những buổi tối của tháng ngày này, tôi lại chỉ mong xong sớm mọi sinh hoạt thường nhật để xem phim. Dường như nếu không xem phim, tôi không còn một thế giới nào để "trốn" vào mà không cần phải bỏ công lĩnh hội...Và rồi, những bộ phim cũng chỉ để làm tôi cảm thấy cuộc sống là những dòng chảy mụ mị, những đam mê đầy quyến rũ mà cũng vô nghĩa biết nhường nào...
Dấu hiệu của cô độc đấy chăng?
Thứ Hai, 5 tháng 8, 2013
Vài đầu dòng cho hôm nay
- Cafe cóc ở trước cổng NXB Trẻ mà vô tình gặp được nhà văn "trẻ" Nguyễn Trí và bà xã của chú. Hai vợ chồng chạy hai tiếng xe máy từ Đồng Nai lên Sài Gòn để mua thêm 6 (nếu mình nhớ không lầm) tập Bãi vàng, đá quý và trầm hương tặng bạn bè. Thật là "duyên", vì đọc chú lâu nay, nghĩ còn làm PV đã đi Đồng Nai phỏng vấn chú, và vì vẫn cùng chị Việt Linh, chị So nhắc về chú, rồi nay mới gặp, lại rất tình cơ. Hôm nay đã "đặt hàng" cho chú viết về bà xã, vì nhìn cô thấy cảm mến quá, có nét gì đó rất đằm thắm và nhân hậu... Câu chuyện giữa hai chú cháu dường như không muốn dứt, cho đến khi nắng trưa soi vào góc ngồi....
- Nhờ anh 5 Xu mà có được quyển Hoàng tử bé bản dịch mới với lời đề tặng của dịch giả Trác Phong, nhưng đến tận hôm nay mới biết Trác Phong là ai (!).
- Trưa nay giai điệu của Something's gotten hold of my heart ở đâu vọng lại trong đầu. Và hình như phải 5 năm rồi mới nghe lại bài này, sau một hồi luýnh quýnh search. Rưng rưng...
http://www.youtube.com/watch?v=OmM5eIY9-rw.
- Có nhiều chuyện nữa muốn ghi lại mà ngồi lại để viết thì lại cơm nước trễ, rồi lại "tham đêm mà phụ sớm" (từ của anh S), thôi cứ bỏ bê cái chốn hoang vu đang vỗ về chút "mình" này vậy.
- Nhờ anh 5 Xu mà có được quyển Hoàng tử bé bản dịch mới với lời đề tặng của dịch giả Trác Phong, nhưng đến tận hôm nay mới biết Trác Phong là ai (!).
- Trưa nay giai điệu của Something's gotten hold of my heart ở đâu vọng lại trong đầu. Và hình như phải 5 năm rồi mới nghe lại bài này, sau một hồi luýnh quýnh search. Rưng rưng...
http://www.youtube.com/watch?v=OmM5eIY9-rw.
- Có nhiều chuyện nữa muốn ghi lại mà ngồi lại để viết thì lại cơm nước trễ, rồi lại "tham đêm mà phụ sớm" (từ của anh S), thôi cứ bỏ bê cái chốn hoang vu đang vỗ về chút "mình" này vậy.
Chủ Nhật, 4 tháng 8, 2013
Chút màu tri kỷ
Ảnh này bạn gửi trong một email từ H.P, đầu tháng 7 năm ngoái, với tiêu đề là "Chân dung anh":
Mấy chữ "ba trợn" vừa xem lại, giữa một loạt hình: Và đây là hình anh. Tuyệt lắm!
Vậy là một năm rồi đó. Mong anh lúc nào cũng vui như thế, có thể tếu táo như thế, dù gương mặt anh giờ đây không "tròn um" như vầy nữa, và anh cũng ít cười hơn....
P/S: Đã viết dài hơn, đã post dài hơn, nhưng rồi chỉ giữ nhiêu đây, sợ "đương sự" đọc thì khóc thét vì cảm động :))
P/S: Đã viết dài hơn, đã post dài hơn, nhưng rồi chỉ giữ nhiêu đây, sợ "đương sự" đọc thì khóc thét vì cảm động :))
Thứ Năm, 1 tháng 8, 2013
Đổi địa chỉ
Địa chỉ blog này mình không cho ai ngoài bạn Xixi - người đã đề nghị mình viết trở lại. Nhưng mình vẫn thấy có những lượt đọc từ xa. Nay mình muốn đổi địa chỉ, nên thông báo trước với bạn đọc nào đó thầm lặng của mình: Địa chỉ của trang này những ngày tới sẽ là http://paramitalt.blogspot.com.
Cảm ơn ai đó chịu khó đọc những ba lăng nhăng của mình :)
Cảm ơn ai đó chịu khó đọc những ba lăng nhăng của mình :)
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)