1. Có lẽ cũng hơn nửa năm rồi, tôi đã quen với một đời sống không còn nhiều ríu rít. Không có nhu cầu PHẢI nói với ai đó tôi đang đọc cuốn sách gì, đang xem phim gì, vừa gặp gỡ những ai...Hay đoạn nhạc nào đã làm tôi mềm môi cả tối...
Hóa ra, từ bỏ một thói quen - hay một tình cảm kết dính từ thói quen - cũng không khó lắm...
Tôi không biết một người con trai cảm thấy thế nào khi một ai đó từng "líu lo bên đời" rồi một ngày ngưng bặt....Còn tôi, có bản lĩnh hay không (?), khi thôi ríu rít để không bận lòng người khác, lòng tôi vẫn khe khẽ hát với riêng mình, những đoạn ngày thấy rõ tình yêu bình lặng đang dâng lên nhè nhẹ, trong lòng. Một lòng không oán ghét.
Tôi nghĩ bình yên giản dị thế thôi, là lòng không oán ghét một ai.
2. Rạng sáng nay, tôi có môt giấc mơ hơi kỳ lạ. Tôi thấy một-người-không- phải-mình -yêu - cũng- không-yêu-mình hôn lên nơi nước mắt mình rơi...Tỉnh giấc, tôi muốn mình "khóc thật", và cứ nằm đó để nước mắt chảy. Lòng vừa buồn rượi vừa nhẹ nhõm... Trong tàng thức, tôi đã cần một nụ hôn như thế sao? Tôi có từ bỏ được chăng, những đam mê cố hữu của con người?
3. Gạch đầu dòng này để nhắc, tôi sẽ viết một bài thơ về bàn tay để ngỏ - nơi ta giữ người ta yêu. Bàn tay không cầm nắm, bàn tay mở ra về hướng bầu trời....
(cont)
Chị ơi sao buồn thế. Bông Hoa Vô Ưu của em đâu rồi?
Trả lờiXóaVậy là buồn hở Xixi? Đang thích như vầy mà :)
Trả lờiXóa