Biển Hồ, 16-7-2014 |
Chàng trai 23 tuổi người Cam - Sarakan bảo mùa mưa, con đường đó nằm dưới nước...Bình thường thôi, nhiều người ở đây sống trên nước và "mộ" cũng chìm trong nước.
P/S: Bạn nào quan tâm đến Biển Hồ có thể đọc thêm note mình viết trên FB của Kirakira: Biển Hồ thiếu sách. Và hướng dẫn cặn kẽ của một blogger: Cambodia (P.4): Biển Hồ Tonle Sap
Trẻ em VN ở Biển Hồ trên đường đi học về... |
Và một ghi chép (về Biển Hồ... trên bờ) của bạn đồng hành:
Không chỉ VN, đến đâu cũng nhìn thấy sự nghèo đói như vòi bạch
tuột, càng xa trung tâm thì nghèo đói càng tăng lên. Khung cảnh càng buồn tẻ,
nhạt màu, phủ đầy bụi. Trẻ con quần áo càng cũ nát, chạy lung tung, mắt như
trắng dã hơn. Một vài nơi ở Campuchia trông giống như quá khứ của VN những năm
đầu mở cửa, người ngồi lèn chặt trên những chiếc xe, người ta ngồi cả trên mui
xe, hoặc những thùng xe há đuôi thòi ra ngoài toàn bộ chân người như những cái
xác mệt mỏi. Người ta chạy xe máy thậm chí chở ba chở tư chẳng buồn đội mũ bảo
hiểm, mạng người xem rẻ như bèo.
by Nguyễn Ngọc Thuần |
Một đôi lúc, trong cái khung cảnh ấy, thấy thật chạnh lòng. Những
gì bình thường nhất mình mang theo từ VN, bỗng chốc như một sự xa hoa. Ở đây,
không có những bữa tiệc, hoặc post lên fb những cái đùi gà nhảm nhí, không có
hàng hiệu, hoặc than nắng than mưa ỉ ôi. Không có ánh đèn sáng choang như trong
nhà hàng, hoặc mặc quần áo đẹp rồi miệng cười toe toét chụp ảnh tíu tít.
Ở Biển Hồ, những cái nhà tạm bợ như những cái chòi lá bay phất phơ trong gió. Không thiếu người VN sống trong những cái chòi như vậy. Một vài đứa trẻ chờ người lạ đến bâu lại xin thức ăn. Đầu tiên một vài đứa xin vài ổ bánh mì, một vài đứa đến sau xin luôn cả những ổ bánh mì đang ăn dở, rồi một vài đứa khác nữa lấy luôn bọc đồ ăn vụn. Chúng nhanh chóng kéo nhau ra khoảng đất trống bụi mù, xé toạc những cái bọc ra, rỉa rói như những đàn cá bị bỏ đói lâu ngày.
Thế rồi bất ngờ trong cái đám bụi ấy, mình thấy dòng chữ UNICEF in trên áo một thằng bé, nó được hiểu như một sự thương xót của người phương tây đem đến đây. Mình cũng không đủ giàu để làm một điều gì đó ra vẻ thương người hơn ngoài việc đuổi theo để chụp cho trọn vẹn cái dòng chữ ấy, câu thần chú dành cho trẻ con.
Nhưng rồi cái thằng bé ấy như nhận ra kẻ tọc mạch bám dai còn hơn đỉa đói, cứ quay ngoắt lại, nhìn mình chằm chặp, chụp mãi chẳng được. Cuối cùng thì nó cũng phải thua mình vào giờ xe lăn bánh. Trong ảnh, trên nền đất, mình nhìn thấy như một gia đình.
Nguyễn Ngọc Thuần
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét