Và giờ hạnh phúc nhất của mình là lúc chào hỏi vì sao vừa lạ vừa quen ấy, khi đi bộ cuối ngày, trong tiếng nhạc của các bài thiền ca yêu thích...
Một trong những bài mình thích nghe hoặc nhẩm hát lúc đi chậm ấy là Tiếng chuông chùa cổ.
Boong boong... Tôi là chuông đại hồng/ ngôi chùa xưa trên đỉnh núi... Lời ca giản dị đó được sư cô cất lên là lòng mình vừa lắng dịu vừa xúc động, như là kiếp nào đã là hạt bụi nép trong một chiếc chuông chùa, như là cái nhu yếu đích thực ngủ quên đâu đó được lay dậy...
Ngẫm ra thì có lẽ mình xúc động vì câu hát có cả 3 hình ảnh mà tâm thức hay vọng về. Tiếng chuông. Chùa cổ. Núi yên... Tất cả như "tiếng gọi tôi về", về với bản thể trong lành đã mãi bỏ bê. Cái tâm thức ấy được xoa dịu bằng những sát na yên lành, dù xa Núi xa lắm Chùa xưa...
Đêm thiền hành hát tặng một vì sao, nhận ra vòm trời vắng sao của nơi này hay ngàn sao của nơi kia thì hạnh phúc của kẻ ngắm nhìn cũng như nhau cả, một khi ta thảnh thơi với cõi lòng thanh tịnh.
("Cõi lòng" có thể coi là cách nói giản đơn của Thân nghiệp, Khẩu nghiệp và Ý nghiệp vậy. "Ba nghiệp lắng thanh tịnh" - 5 chữ ấy đủ cho ta thực tập cả đời mà mê vẫn nhiều hơn tỉnh...:()
Thay vì chỉ hát cho một vì sao, "đi bộ" vào đây gửi các bạn thương bài hát ấy :)
.........
(*) Thơ Nhất Hạnh.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét