Thứ Năm, 16 tháng 6, 2011

Bặt tiếng nói thầm

Rating:★★★★
Category:Other
Một ngày nọ tại sân bay quốc tế Bangkok, trong khu vực nghỉ ngơi của doanh nhân, kẻ viết bài này bắt gặp một người lạ. Với khuôn mặt nghiêm túc, áo quần tươm tất của một giám đốc công trình, ông vội vã xách cặp bước vào phòng. Sau khi uống một ly nước, ông xếp bằng tĩnh tọa trong một góc phòng. Chỉ năm bảy phút sau, thân ông dãn ra, tâm ông dường như tươi mới, nét mặt phảng phất một sự bình an nội tại. Một điều ít thấy trong giới doanh nhân.


Một điều ta cũng ít thấy nhưng hoàn toàn ngược lại là có những người mắc bịnh, luôn luôn nói lãi nhãi. Chúng ta gọi họ là điên khùng. Nhưng hãy công bằng mà xét, tâm của chúng ta cũng luôn luôn nói năng, luôn luôn có nhận định, đối thoại, suy xét, đánh giá…trong tâm. Tâm của chúng ta cũng luôn luôn “lãi nhãi”, chỉ khác kẻ điên kia ở chỗ nó không phát ra tiếng. Ta hãy gọi tiếng nói trong tâm đó là tâm ngôn.


Nếu khéo quan sát ta sẽ thấy tâm ngôn hay “bàn” về quá khứ. Nó ưa lôi chuyện quá khứ ra để thẩm định, khen chê. Thỉnh thoảng nó cũng suy tư về tương lai, từ chuyện ngày mai mình đi chơi ở đâu đến chuyện thế kỷ sau điều gì sẽ xảy ra cho nhân loại. Nhưng khi nói chuyện tương lai, tưởng là chuyện sẽ xảy ra, nhưng thực ra tâm ngôn đều phải dựa trên kinh nghiệm của quá khứ, từ những cái đã biết. Do đó thực tế là tâm ngôn luôn luôn quanh quẩn với quá khứ. Vì lẽ đó Krishnamurti[1] nói tâm chúng ta “bị quá khứ qui định”. Govinda[2] ví tâm chúng ta như người ngồi ngược chiều hướng xe chạy, anh ta chỉ thấy biết những gì đã trôi ra đằng sau. Thế giới của chúng ta là thế giới đã là, do tâm ngôn tái hiện trong đầu.


Thế thì phải chăng tâm ta lúc nào cũng đầy ngập tâm ngôn? Có lúc nào nào tâm ngôn ngưng bặt không? Có, nhưng rất ngắn, ngắn đến mức chúng ta không nhận biết. Đó là một vài khoảnh khắc trước cảnh đẹp của hoa lá và thiên nhiên, một thoáng chú tâm khi xúc chạm với sự vật, một phút xuất thần trong sáng tạo nghệ thuật và khoa học, một giây tập trung tỉnh giác trong hoạt động thể lực, một ý nghĩ hồn nhiên của trẻ con. Đó là những lúc tâm trí còn tinh khôi, nó vận hành hồn nhiên và không bị qui định. Nhưng nó lập tức bị tư tưởng lèo lái ngay vào những khuôn mẫu có sẵn, bị quá khứ suy xét và theo đó mà phản ứng. Thường thì chúng ta không biết đến những khoảnh khắc tinh khôi đó, nó chấm dứt quá nhanh. Ngoài ra nếu biết đến nó ta cũng chẳng coi trọng, nhất là trong một thời đại mà ta xem kiến thức và kinh nghiệm là cao quí nhất, tôn thờ cái bác học của một triết gia hơn xa lòng hồn nhiên của tâm. Ý thức bị tâm ngôn qui định chiếm hầu hết thời gian trong ngày của ta, kể cả trong giấc ngủ. Ta thật sự yên nghỉ chỉ với giấc ngủ không mơ, những giấc mơ của chúng ta đều là do tâm ngôn tiếp tục “lãi nhãi”.


Dù vậy những chớp nhoáng ngắn ngủi vắng bặt tâm ngôn là nguồn gốc của mọi năng lượng và sáng tạo của ta. Những lúc đó tâm trở về nguồn cội đong đầy năng lượng cho mình. Những sáng tạo bất ngờ trong nghệ thuật hay phát minh khoa học thường được xuất phát trong các tia chớp tuệ giác lúc đó. Theo ni sư Ayya Khema[3], chính tâm ngôn lãi nhãi đó ngăn cách chúng ta với thực tại. Kinh Phật có một câu đáng chú ý: “Chúng sinh ra vào cảnh Phật mà không tự biết”. Khi tâm ngôn phát sinh là khi chúng ta “ra khỏi cảnh Phật”.


Nhưng tại sao ta có thể chế ngự lời nói lãi nhãi mà không kiểm soát được tâm ngôn? Câu trả lời thông thường là, vì tâm ngôn là chính… chúng ta, nếu không có tâm ngôn thì ta cũng không tồn tại. Câu trả lời khác hơn một chút là, tâm ngôn là hoạt động của cái tôi trong ta. Cái tôi tồn tại nhờ nó nói liên tục, khi thì to tiếng thành ngôn ngữ ra ngoài, khi thì nhỏ tiếng thành tâm ngôn bên trong. Cái tôi nhờ quá khứ mà được khẳng định, do đó nói như Krishnamurti, cái tôi được cái đã biết qui định. Nó không bao giờ biết đến cái tinh khôi của thực tại, cái đang là đang hiện rõ trước mắt, một thực tại không bao giờ lặp lại.


Trăm sự đổ vào đầu cái tôi nhưng nó chỉ là một ảo giác, chỉ là một sự hiểu nhầm do tâm ngôn sinh ra. Tâm ngôn và cái tôi tay trong tay sinh thành lẫn nhau. Nhưng khi một cái diệt thì cái kia cũng diệt. Những ai đã từng nếm trải những chớp nhoáng vắng bặt tâm ngôn hẳn đã thấy trong đó không có ai cả, chỉ có một sự nhận biết đang vận hành. Những người đó thường sẽ thấy khoảnh khắc đó là tuyệt diệu và muốn lặp lại. Nhưng than ôi, họ thất bại. Cái ý muốn lặp lại thánh thiện đó cũng là do cái tôi nêu lên. Cái tôi không chỉ ích kỷ và tự hào, nó cũng biết hướng về đạo lý, giác ngộ và giải thoát. Nhưng hóm hỉnh thay, cái dục tưởng cao đẹp đó chính là chướng ngại. Đem cái tôi đi tìm thực tại cũng như vào cửa với cái sào cầm ngang.


Nếu gọi tình trạng ngưng bặt tâm ngôn là “Thiền” thì cái nghịch lý xưa nay của Thiền là ngồi xuống gối thiền nhưng không mong cầu gì cả. Tinh tấn nhưng không dụng công. Có lòng tinh tấn nhưng không được có người dụng công. Khó thay!


Nhưng nhìn hoa nở mùa xuân ta có thể hiểu một phần. Cây cũng miên mật hút chất bổ dưỡng trong lòng đất để sinh hoa, nhưng tự nhiên không chút dụng công. Có lẽ ta cũng thế, giữ lòng lặng yên, giữ tâm trống trải và chú ý. Bặt tiếng nói thầm, cái tôi vắng bóng và chỉ có sự tỉnh giác đang hiện tiền. Ngay lúc đó có thể trong tâm “nở” ra một cái khác thường, mới mẻ, tinh khôi, đơn lẻ, riêng biệt, không do quá khứ qui định.


Người ta có thể hỏi, “cái khác thường” đó là cái gì. Hẳn nhiên đó là một điều rất riêng tư, nhưng ở giai đoạn ban đầu ta có thể nói, nó là sự bình an nội tại, như trên mặt nhà doanh nhân nọ đã phản chiếu.


(Tinh khôi như mùa xuân – Nguyễn Tường Bách)

______________


[1] Krishnamurti, 1895-1986, đạo sư người Ấn Độ
[2] Govinda, 1898-1985, tu sĩ Phật giáo người Đức
[3] Ayya Khema, 1923-1997, ni sư Phật giáo người Đức

Thứ Tư, 15 tháng 6, 2011

15.6.11

Người sợ đưa nhanh nhát chổi
làm bóng hoa tan...
(LTL)

15.6.11

Ta đã yêu em nhiều hơn dự định... (A)

Thứ Hai, 9 tháng 5, 2011

9.5.11

Im lặng là phần thưởng mà mình phải phấn đấu mới có được
(Trương Tiếp Trương)

https://tuoitre.vn/nang-niu-con-chu-viet-436649.htm

Chủ Nhật, 8 tháng 5, 2011

Ngã tư mây đó

Gần 0g đêm, vô tình mà tôi dừng lại ở ngã tư đó. Ngồi một mình. Ở một chỗ không phải hàng quán. Không đợi chờ ai. Chỉ là một chỗ ngồi ngay vệ đường, cạnh thanh chắn của đường  tàu. Tạm gọi là chỗ ngã - tư - tàu - qua.

Những ngã tư đi chậm, thường tôi hay nhớ đến hai câu của Hoàng Thiệu Khang (nếu tôi nhớ không lầm), từ một bài báo nào đó đọc được cách đây hơn 10 năm: Ngã tư này có một người chuyên cuốc bộ/ Vì ngộ kiếp mình sinh ra chỉ để ngắm mây thôi... Câu thơ có lần làm tôi ứa nước mắt vì ngẫm đến sự ...vô tích sự của mình. Câu thơ cũng làm tôi bao lần rưng rưng chỉ vì bầu trời đẹp quá, ở bất chợt những ngả đường qua...

Ngã tư đêm đó, ngồi vệ đường một mình, lại chợt nhớ hai câu của HTK mà ngẩng lên nhìn những dải mây trắng hiếm hoi trên vùng trời đêm. Biết ơn đã không dưng mà ngồi ở đó, ngắm một chuyến tàu, rồi lại một chuyến tàu, ngắm chị gác đường tàu người gầy như lá, ngắm đôi vai trần của một cậu trai, ngắm người đi, người đi, người đi, ... Những người đi không vội vàng. Những “láo nháo"  của người - của - những - ngã - tư - Trần Dần hoàn toàn vắng mặt.

Ngày đó buồn, mà đêm đó yên ổn lạ thường, vì nhận ra nhiều ngày dài rồi, mình mới được “sống chậm” như thế, ngồi lại ở một nơi chưa từng có ký ức thế, không hề vội vã, không cần dự liệu lúc nào thì xong cuộc ngồi bất chợt ấy.

Ngã tư đêm đó, thật ra thì không hẳn một mình, bởi bên tôi còn có anh chàng sửa xe gắn máy. Vị đêm không cần tiếng nói. Và mẩu đối thoại đêm thứ sáu đó chỉ là: Tàu qua miết hở anh? . Ừ.

Cho nên, thi thoảng, có lẽ cũng cần... bể bánh xe! ;))

Thứ Sáu, 6 tháng 5, 2011

Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng...

Rating:★★★
Category:Other
Em đừng tưởng Chúa ở đâu thì thiên đường ở đó
Thế thì người đời cần gì xưng tụng ba vua
Đâu phải ai cũng biết cúi đầu chiêm bái
Một hài nhi nằm khóc giữa máng lừa.

Em đừng tưởng người tốt ở đâu thì công bình ở đó
Người tốt thường là kẻ yếu thế, bơ vơ
Cũng đừng tưởng công bình ở đâu thì mặt trời ở đó
Có lắm khi người ta tốt tình cờ.

Em đừng tưởng tình yêu ở đâu thì suốt đời ở đó
Tình yêu thường chạy nhảy lung tung
Nó dễ biến thành cánh diều băng em ạ
Mặc cho ta thâu cuộn chỉ điên khùng...

Bởi cuộc đời là vạn điều ảo tưởng
Vạn trông chờ người ta đặt lên nhau
Nên em hỡi xin em đừng thất vọng
Nếu ngày kia
chính em cũng đổi màu....

****


Rồi tụi mình sẽ mỗi người mỗi nẻo
Chuyện hôm qua thành chuyện cũ xa mù
Bạn viết lại những dòng thơ ảo não
Giữa mỗi dòng là một lối hoang vu

Nào ai biết những con đường Lỗ Tấn
Sẽ về đâu, sẽ dừng ở phương nào
Tuổi trẻ cứ giục tụi mình đi mãi
Như gió dời những hạt cát lao xao

Nào ai biết những chuyện tình chưa nói
Sẽ bắt đầu ở đâu, hay sẽ chết thế nào
Mỗi thương nhớ như một loài hoa độc
Nở ngọt ngào trên miệng vực âm u

Nào ai biết những đôi cánh sáp
Sẽ tan ra ở đâu, quăng ta xuống nơi nào
Mặt trời đó, biết hoài không hái được
Vẫn bay lên cho rã mộng ngông cuồng

Nào ai hay những mùa thu đã qua
Đã cất lá vào đâu
Hay nơi những mùa hạ cũ đã cất bầy phượng đỏ
Từ giờ chúng mình không còn đếm mùa màng
bằng thu khai trường hay hạ chia xa
(Qua hai mươi, người ta bắt đầu đếm ngày tháng bằng tiền lương và tiền thuế nước nhà)

Nào ai hay câu chuyện tình mà đến bây giờ nghĩ lại vẫn thấy còn đau nhói
Rồi thời gian sẽ ném vào đâu
Và hình bóng người mà ta nghĩ sẽ trọn đời thương nhớ
Lão đời đã đốt đi hay cất vào hang sâu rồi quăng chiếc chìa khóa nhỏ xuống lòng hồ?

Nào ai biết lòng yêu thành thật
Đã rơi rớt chỗ nào trên năm tháng mình đi
Sao ngoái trông chỉ thấy cỏ xanh rì?
Tôi sợ quá, những đoạn đời thay đổi.

Nomad

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Tôi ươm ánh mặt trời

Rating:★★★
Category:Books
Genre: Nonfiction
Author:Lữ
Note lại từ Lữ, cho các "Sóc" của mình :)

...Em giống anh ư? Không đâu, em khác anh nhiều lắm. Làm sao một người có thể giống một người khác được. Anh hiểu em ư? Không đâu, anh đâu có dám nói là anh đã hiểu em. Và em cũng đừng cho rằng anh chăm sóc em với một tấm lòng thương hại, tội nghiệp em. Anh thương em như là thương chính mình. Và từ đó, anh tìm thấy mình, anh hạnh phúc với chính mình. Đơn giản như vậy đó. Em hỏi rằng mình có còn thương nhau nữa không? Bởi vì tất cả đã trở thành quá bình thường với chúng ta. Em có những ý tưởng lạ lùng thật...

Mỗi ngày, anh đều sống với một niềm vui. Nhạc sĩ Trịnh Công Sơn viết: “mỗi ngày tôi chọn một niềm vui...”. Anh không chọn, không tìm. Anh sống với niềm vui. Bên em, anh thấy mình là người hạnh phúc...

(Con người khác)

..."Ở đâu người ta cũng tu hết. Mỗi người tu theo mỗi cách. Nhất là ở trong gia đình, ai cũng đóng góp phần tu tập của mình. Con biết không, gia đình cũng là một thứ thiên đàng”.

(Lặng lẽ ở trong thiên đàng)

. ..Không còn má, đôi khi các con sẽ cảm thấy bơ vơ. Có khi, các con hỏi: “Má mình đang ở đâu?” Các con đừng tìm má ở một nơi chốn xa xôi nào cả; khi nào có sự yên tĩnh trong lòng thì các con gặp lại má. Má trở về với sự yên tĩnh. [...] Má không mất đâu hết. Má là sự yên tĩnh trong mỗi chúng con. Khi nào trở về được với sự yên tĩnh, là con lại thấy má...

(Má trở về với sự yên tĩnh)

Tôi muốn gặp mặt trăng, nhưng thật ra tôi cũng muốn gặp lại chính mình. Khi nhìn một vành trăng mới tinh, tôi cũng trở thành mới tinh. Tôi thấy đó là một sự tắm gội.

(Bên trăng, tôi chưa ngủ)

Toon Tellegen viết về tình bạn giữa con sóc và con kiến. Một hôm, Kiến đề nghị với Sóc: “Mình nên xa nhau một thời gian.” Sóc thắc mắc: “Tại sao?” Kiến nói: “Để coi thử mình nhớ nhau không.” Sóc hỏi: “Nhớ?” Kiến dạy đời: “Ừ, nhớ. Biết nhớ là gì không?” Sóc thành thật trả lời: “Không.” Kiến nói: “Nhớ là cảm giác thấy thiếu một cái gì.” Sóc lại hỏi: “Cảm giác đó ra làm sao?” Về điều này thì Kiến cũng mù tịt, nó nói: “Rồi mình sẽ biết.”

Kiến ra về, quyết định xa Sóc một thời gian để biết nhớ là gì. Ai dè, Kiến chưa ra khỏi nhà thì Sóc đã cảm thấy nhớ, nó nói: “Kiến, tôi nhớ Kiến.” Kiến vùng vằng: “Đâu lẹ vậy. Tôi chưa xa bạn mà.” Sóc nói: “Nhớ thiệt mà.” Nhưng Kiến nhất định ra về. Câu chuyện được Toon Tellegen cho chấm dứt như vầy:

“Chiều đến, Sóc không chịu nổi nữa, đi ra ngoài. Vừa bước ba bước thì gặp Kiến, có vẻ mệt nhoài, mình chảy đầy mồ hôi, nhưng gương mặt thỏa mãn. Kiến nói:

- Đúng rồi, tôi cũng nhớ bạn. Không sao quên bạn được.

- Thấy chưa.

- Ừa, thấy.

Hai đứa quàng tay nhau, đi ra bờ sông nhìn mặt nước nhấp nhô, phản chiếu ánh sáng lấp lánh.”

[...]

Tôi nhớ tới Sóc và Kiến trong truyện Toon Tellegen, và bật cười. Chúng tôi đâu có khác gì Sóc với Kiến. Anh là Sóc và tôi là Kiến. [...] Vậy mà Kiến vẫn đi xa. Lâu lắm Kiến mới gặp Sóc một lần. Những lúc gặp nhau, Sóc và Kiến hạnh phúc lắm. Nhưng rồi Kiến tìm ra một định nghĩa mới về nỗi nhớ. Sóc bồn chồn hỏi: “Nhớ là gì?” Kiến trả lời: “Nhớ là cái làm cho hai người không quên nhau. Là nghĩ tới nhau thì thấy có hạnh phúc.” Sóc nói: “Vậy nỗi nhớ đâu có mang lại khổ đau. Nỗi nhớ mang lại hạnh phúc.” Kiến nói: “Đúng rồi, tình bạn mang lại hạnh phúc. Dù là đôi bạn không sống bên nhau, nhưng khi nhớ đến nhau thì có hạnh phúc.”

(Tình bạn)