Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Những tâm hồn xanh màu lá non

Trang blog lâu này ít cập nhật, không hiểu vì sao vẫn có lượt đọc mỗi ngày,..bèn copy lại vài bài từ FB, "đáp lễ" những bạn đọc không quen, vô tình lạc bước :):

Copy status ngày 14.8.2016:

Mình là người lớn chậm, và... yêu chậm.Thậm chí nhiều ông anh quen biết quả quyết là đến giờ mình (vẫn) chưa biết yêu! Gặp trai nào (may quá) ế ế, có người còn ...quảng cáo + năn nỉ: "nó chưa biết yêu đâu, tập cho nó yêu đi". :)). Tin mấy ổng hay không thì tùy, nhưng sư thật là mình...yêu chậm, nên mình không có cậu bé "thiên thần" nào trong ký ức, trước tuổi 18.


Vở kịch "Thiên thần nhỏ của tôi" làm mình nghĩ đến điều ấy. Thiên thần mình trông đợi...đến chơi với mình có không, ở đâu? Nhưng có hay không một người bạn ấu thơ cùng ngoéo tay hẹn thề "chơi với nhau tới lớn" cũng chẳng là điều; niềm hạnh phúc cho tâm hồn xanh tươi của bất kỳ đứa trẻ nào, còn là tình bạn kỳ diệu với khu vườn tuổi nhỏ, với con cún, con mèo, con sáo đang tập nói,...


Mình cũng từng có một khu vườn nhỏ, nơi mình được ngước cổ nhìn trái chín, được cúi xuống nhìn cánh hoa, nơi mình nằm vắt vẻo giữa hai chạc cây đọc sách... Mình cũng từng "xây" những nấm mồ nhỏ để chôn con dế, con bướm qua đời. Thế cho nên, hai "Thiên thần nhỏ" trên sân khấu Hồng Hạc cứ làm mình nhoẻn cười, rồi lại rưng rưng...với những tâm hồn xanh màu lá non, những tâm tình con nít đáng yêu...


Sau một ngày làm việc, người mướt mồ hôi khi đến sân khấu, và 90 phút trôi qua, mình cứ như được tắm với nước giếng trong lành. Một bông hoa ngày cũ nhè nhẹ nở trong thành lòng (chữ "thành lòng" này mình "chôm" của Romain Gary :)). Thiên thần ư? Những "hoàng tử bé" ở trong mỗi chúng mình đấy thôi! Lúc nào cũng đợi ở đấy, trong thành lòng, chờ mình tìm về...


Cái đêm "thiên thần" ấy, mình ngồi cạnh thiên thần (hết) nhỏ Le Hong Lam. Trên sân khấu, mỗi khi cậu bé Kha tập cho con sáo của em nói "Chào Hồng Hoa" để làm vui lòng người bạn Hồng Hoa, em lại nhắc tuồng: "Nói đi sáo, chào Hồnggggg..." (cái chỗ này Gia Bảo cất tiếng cực kỳ dễ thương, cái chữ "Hồng" của em vừa trong veo, vừa đượm tình, nghe cưng lắm); ngồi dưới này, trong lúc chờ con sáo nhỏ nói, mình lại thầm thì (cũng đượm tình à): "Lâm!" (haha). Ba lần như thế, mà không lần nào Hồng Lâm cạnh mình nghe thấy, mình nhìn sang, cứ thấy chàng dán mắt vào sân khấu. Đấy, kể thêm khúc này, để các bạn tự đoán là kịch có cuốn hút hay không ;)).


Hồng Lâm không nghe thấy, làm mình mừng cho Hồng Hoa và Hồng Hạc ;). Thương một vở kịch thiếu nhi dễ thương mà còn vắng người xem, nhưng mừng cho Hồng Hạc có vở chinh phục được khán giả (khó tính như Lâm), mừng cho mảng kịch thiếu nhi có được một vở mang màu sắc riêng, mừng nhìn thấy những gương mặt mới đầy triển vọng trong lớp diễn viên nhí.


P/S: Vở này do đạo diễn Việt Linh viết kịch bản, chuyển thể từ truyện dài cùng tên của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh, Lan Phương đạo diễn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét