Chủ Nhật, 4 tháng 9, 2016

Để nhớ Omar, Amjad...


Đêm không ngủ được, không thiết làm gì, nhớ "những người bạn" Syria, ngồi dậy search thêm câu chuyện về họ để đọc, tìm thấy bài này, đọc dòng update của tờ báo - thông báo cái chết của một người mình kịp nhớ tên (từ một bài luyện nghe hôm trước), điếng lòng, càng không ngủ được, dù trong cuộc nội chiến đang diễn ra ở đất nước này, còn gì lạ đâu, khi sinh mạng con người có đó rồi mất ngay đó.
Omar ơi, anh yên nghỉ thanh thản, và cầu chúc cho anh luân hồi trở lại ở một đất nước hòa bình.

Có những người lính ở Syria - như Omar - một tay cầm súng, tay còn lại vẫn cầm sách. Ngồi giữa tâm bão của cuộc chiến, họ vẫn đọc, như một cách nuôi giữ hy vọng, và nói như Omar: "Books motivate us to keep on going. We read how in the past everyone turned their backs on a particular nation, yet they still made it. So we can be like that too. They help us plan for life once Assad is gone. We can only do that through the books we are reading. We want to be a free nation. And hopefully, by reading, we can achieve this".

Omar vẫn hay giữ một thư viện mini bên người và là người vẫn hay cầu nguyện cho thư viện bí mật trong lòng đất của Syria, mỗi khi bom đạn oanh tạc gần đó.

Đó là thư viện nằm dưới một tòa nhà đổ nát trong lòng Damascus. 14.000 quyển sách mà thư viện này đang có được nhặt nhạnh trong đống đổ nát của những toà nhà bị bom đạn phá hủy. Thư viện là thành quả của rất nhiều lòng can đảm. Bởi để tìm kiếm từng quyển sách, những tình nguyện viên phải vượt qua nỗi sợ hãi tên bay đạn lạc và họng súng của những tay bắn tỉa. Họ cứu một quyển sách, như cứu một niềm hy vọng, một cảm hứng sống, một "nhu yếu phẩm" của linh hồn.

Trong một thành phố bị vây hãm gần suốt 4 năm, có phải sẽ ý nghĩa hơn để người ta dành thời gian tìm kiếm thực phẩm thay vì những quyển sách? Anas - một trong những người sáng lập nên thư viện nói: "I believe the brain is like a muscle. And reading has definitely made mine stronger. My enlightened brain has now fed my soul too".

Thư viện bí mật này vốn cũng là một chốn trú ẩn không chút an toàn, có thể bị không kích bất cứ lúc nào, nhưng có một cậu bé 14 tuổi vẫn lui tới thư viện hàng ngày.

Cậu bé là Amjad, cũng là một người tôi đã kịp nhớ tên từ hôm trước (cảm ơn Aaron & Dan), và giờ đây, nhờ bài báo trên BBC, tôi đuợc nhìn gương mặt em - một gương mặt rất đáng yêu. Có một video ghi hình em "đứng ngồi với sách" trong link này, bạn có thời gian hãy "nghiêng nhìn" em một chút :).
Amjad làm tôi muốn kể thêm câu chuyện của chúng tôi.

Hôm KiraKira ngồi lựa truyện thiếu nhi cho các bạn nhỏ Hà Tĩnh, một người bạn hỏi: Liệu tụi nhỏ có đọc những quyển sách mà ta mang tới không? Và cô ấy tự trả lời: "mình nghĩ là không".

Đó là một mối hoài nghi lớn mà tôi chưa bao gờ có trong đầu. Nên hổm rày tôi cứ nhớ hoài câu hỏi ấy, và cũng tự hỏi mình: Liệu mình có lạc quan lắm không, khi nghĩ rằng khác với những trẻ em thừa mứa mọi thứ, hầu hết những đứa trẻ nghèo chưa có cơ hội sở hữu những quyển truyện riêng trong đời đều sẽ vui mừng khi trở thành chủ nhân của những trang sách đầy sắc màu. Và các em sẽ đọc.

Dù gì, từ lâu, tôi vẫn nghĩ: chỉ cần 10% trong số những bạn nhỏ được tặng sách vui thú cầm cuốn sách lên, lật từng trang, đọc nó...là chúng tôi đủ động lực để tiếp tục xem sách là một món quà không thể thiếu, cho bất kỳ đứa trẻ nào. Biết đâu, tình yêu với việc đọc sẽ được nhen lên từ một quyến sách nào đó mà một cô cậu bé nào đó có được...Như tình yêu thuần khiết mà Amjad đang có. Để em vẫn có đuợc những thế giới riêng đầy sức mạnh của mình giữa bao nguy khốn.

Tình yêu với việc đọc được nhen lên, đó sẽ là món quà quý giá nhất mà những người chuyền tay/ trao tặng những quyển sách nhận lại được. Chính tình yêu ấy sẽ giúp con người ta "tự do khỏi nỗi sợ hãi", cho dù phải sống giữa muôn trùng vây của chiến sự hay giữa một thể chế đầy những bất toàn.

Nguyện cầu yên bình cho thư viện đáng nhớ này. Nguyện cầu yên bình cho những người cứu sách.

Cảm ơn Omar, Amjad và những nguời bạn Syria giữ cho tôi một niềm tin và gợi lại trong tôi một cảm giác hổ thẹn, khi nhiều quyển sách trong tầm tay mà hẹn hoài chưa đọc. Có ích gì, những quyển sách cứ nằm im lìm ấy, không được đọc và cũng không được cho đi?

23.8.16

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét