1. Bây giờ ngồi đây nhớ cái mùng trên dây phơi. Xinh tươi và mong
manh trong gió sớm. Như một lát biển đang bay.
Dây phơi vẫn là thứ mình hay ngắm nhìn - nơi tinh tươm sắc màu
sau giặt giũ, nơi người ta phơi phóng mọi điệu đàng, lam lũ. Mình đã vừa gặm ổ
bánh mì màu vàng vừa ngắm cái dây phơi màu xanh ấy, vừa nghĩ đến cơn bão. Ăn ổ
bánh mì mà như ăn... cái mùng với miền Trung dấu yêu ren rét nỗi niềm.
Bão đang nhích dần. Lý Sơn giờ không thể liên lạc được :(
2. Bây giờ ngồi đây nhớ tiếng chuông cửa buổi sáng. Mở cửa thì
không thấy ai. Là vì papa đùa chơi. Để rồi cười mỉm mỉm bước vào khi con gái la
lên: “Ba trốn con à?”.
Papa đùa chơi, làm mình nhớ một mùa trung thu xa lăng lắc của
thời thơ bé. Trung thu đầu tiên của mình ở Sài Gòn, một chuyến thăm cô. Trò vui
của ban ngày là đi nhấn chuông các ngôi nhà rồi ù té chạy, chỉ vì thích nghe
tiếng chuông cửa – cái thứ lạ lùng ngoài quê mình chưa hế nhìn thấy, nghe thấy,
chạm đến. Và mình không nhớ đã nhấn chuông bao nhiêu ngôi nhà ở cư xá Đô Thành
nữa. Ngày trẻ nít, không hề quan tâm đến những nỗi phiền toái giận dữ của người
lớn, thế mà vui. Không có những trò đó, làm sao mình nhớ mình đã bé dại hồi hộp
ngây thơ quậy tưng như thế nào! :))
Còn ban đêm, trò vui là kéo đèn loanh quanh các con hẻm ở cư xá.
Cái đèn của chúng mình là một lon sữa bò đục hàng chục lỗ, một lon sữa bò làm
cái bánh xe đẩy. Những chiếc đèn trung thu tự chế ấy - ánh sáng phát ra lung
linh hơn mọi chiếc đèn bày bán ở chợ, lung linh như những niềm vui mọc từ mảnh
đất làng, mọc từ trái tim thơ trẻ. Ánh sáng ấy, mình tin mãi chưa hề tắt trong
ký ức chúng mình, dù mấy trăm mùa trăng đi qua…
Bây giờ ngồi đây nhớ vài gương mặt trẻ nít đã gặp, ở đồi cát quê
nhà, ở Mỹ Hiệp, ở Cổ Lũy cô thôn…Em có gì chơi với Tết chị Hằng này, hay em co
ro với ngày mưa bão…
3. Bây giờ ngồi đây ước mình đang đi…
Đọc mà thèm!
Trả lờiXóaTrong nhà này ấm áp hẳn. Nay bỗng dưng mà vào được! Hâm nóng "tình iu" chưa kịp chín với Multi thui! :p
Trả lờiXóaư ừ! Mul dạo này vô dễ lắm, ổn hơn Facebook ;) "Hâm nóng" đi nhá!
Trả lờiXóa