Sao những cái giếng sâu nhất mà ta biết, là những cái giếng buồn đến vậy?
Buồn như sợi dây gàu, rơi trong lòng giếng cũ, tự mục rữa dần trong nước lạnh – nước của tù đọng nào chưa được mở phơi.
Sao không sập cửa đi em, khi bóng tối tràn vào.
Và thắp đi em nhé, chút sáng bên trong. Thứ ánh sáng không sự - bên – ngoài nào làm tắt được.
Thử tình khả đãi thành truy ức. Là lời thơ, là tình, hay là bóng hở em?
Ký ức nào em? Những vầng trăng nơi đáy giếng hoang tàn..
Không nước. Không trăng. Em lục nhìn chi nữa?
Tôi chờ em – một tiếng sập cửa về dĩ vãng.
Tôi chờ em một nụ cười thơ trẻ, bặt tưởng suy.
Tôi chờ em lung linh ánh sáng bên trong.
Cảm tác Trăng nơi đáy giếng hả người yêu!
Trả lờiXóako phải đâu, sau khi đọc blog một thiếu nữ, và liên tưởng tới...;)
Trả lờiXóagặp ta về rồi viết luôn bài này, có liên quan chi k?
Trả lờiXóakhong bao lau nua thieu nu no se thanh thieu phu a chi Nau!
Trả lờiXóa@ Yoko: Nàng đủ mạnh mẽ và độc lập để ta không phải lo, hi
Trả lờiXóa@ Satnachet: Nhưng thành thiếu phụ rồi có buồn hơn ko o? :)
nâu: đằng sau vẻ mạnh mẽ là 1 trái tim yếu đuối đây nài, hic,
Trả lờiXóaThành thiếu phụ xong sẽ buồn hơn, buồn vì già nua và cô độc ớ. hix
Trả lờiXóa